Edit: Huyền Ảnh
Chớp mắt đã đến ngày khai giảng đầu tiên của lớp 12.
Ừm, là khai giảng của ban Tinh linh, học sinh các ban khác đã sớm chìm đắm trong biển đề thi.
“Khu giảng dạy ban Tinh linh, lớp 2.”
Trường trung học mà Tô Hạo theo học là trường trọng điểm tốt nhất An Thành, mỗi năm có hơn 90% học sinh đỗ đại học, gần một nửa trong số đó đỗ vào đại học hạng nhất... nhưng đó là chuyện trước khi thế giới thay đổi.
Hôm nay, Tô Hạo đến một khu học xá xa lạ, ngay bên cạnh khu học xá bình thường, diện tích chiếm dụng còn nhiều hơn, nhưng chỉ có duy nhất học sinh khối lớp 12, số lượng cũng chỉ có hơn trăm người, vô cùng ít ỏi.
Không trách được học phí mỗi năm của ban Tinh linh lại lên tới năm vạn, mà đó là sau khi đã có trợ cấp từ quốc gia và Liên minh Ngự linh.
Vì khu học xá này...
Nhịn, phải nhịn.
Từ xa, Tô Hạo đã nhìn thấy khuôn mặt tròn như bánh bao của Lưu Nhân.
Cậu ta vẫy tay, hét to bằng cái giọng oang oang của mình: “Tô Hạo, cậu cũng lớp 2 à?!”
Tô Hạo nổi một đống vạch đen trên đầu, giả vờ không quen, bước nhanh lướt qua cậu ta.
“Ê, đợi đã, chậm thôi, ý tớ là cậu học lớp 2, tớ cũng học lớp 2 nè.”
“Sao cậu biết?”
Tô Hạo không giống Lưu Nhân, người suốt ngày chém gió trên nhóm lớp và vòng bạn bè, cái gì cũng nói ra hết.
“Ha ha, tin nội bộ đấy. Đây là Tằm Bảo Bảo của cậu đúng không? Quả nhiên là nhìn qua đã thấy ngon... khụ, ý là dễ thương hơn Rùa Than Lửa của tớ nhiều!”
Chú Rùa Than Lửa nhỏ bên chân Lưu Nhân đột nhiên phun ra vài tia lửa, khiến ống quần cậu ta bị cháy xém một mảng nhỏ.
Lưu Nhân trợn to mắt, giận đến...
“Đệt, Rùa đại gia, tớ sai rồi!”
Thấy mũi và miệng của Rùa Than Lửa phả ra khói đen, Lưu Nhân lập tức chọn lựa dỗ dành trái lương tâm.
Rùa Than Lửa mặc kệ Lưu Nhân, bước chân giống hệt ông cụ dạo công viên, chậm rãi tiến về phía trước.
Tằm Bảo Bảo béo ục nằm trên đầu Tô Hạo, trông như một chiếc ... khụ, mũ màu vàng nhạt.
Nó đang nhiệt tình chào hỏi với mỗi tinh linh mà nó gặp trên đường.
“Cổ Lỗ!”
“Cổ Lỗ Lỗ!”
Tiểu Oản Đậu, Nhung Mao Cầu, Thảo Nguyên Lang, Cá Sấu Vằn, Tiểu Cổn Thạch, Mê Ni Trư v.v... toàn là những tinh linh phổ biến và rẻ tiền.
Tô Hạo đã ôn tập kỹ kiến thức về tinh linh, nhìn lướt qua là gọi được tên từng con một.
Còn ánh mắt chú ý của Lưu Nhân thì toàn đặt lên các tân binh Ngự linh sư.
“Thằng kia lớp 3, thằng đó lớp 4, à, còn kia là Lâm Trạch Ngôn lớp 1, chính là thiên tài có hồn lực 1.8 trong đợt kiểm tra trước đó.”
“Có bốn lớp tinh linh à?”
“Đúng đấy, nhiều hơn khóa trước một lớp, không biết năm nay các trường đại học Tinh linh có tăng chỉ tiêu tuyển sinh không. Nếu không thì việc đỗ vào đại học Tinh linh khó khăn đấy.”
“Cậu mà cũng lo không đỗ được?”
“Phải lo chứ, ba tớ bảo rồi, nếu bỏ ra từng này tiền mà không đỗ được đại học Tinh linh tốt thì sẽ đánh gãy chân tớ... tớ không thể không thể hiện ra một chút khó khăn cho có lệ được à!”
Lưu Nhân trông đáng thương như một cái bánh to 130 cân.
Nhưng cũng chỉ đáng thương trong một giây, ngay sau đó lại thần thần bí bí nói: “Cậu biết tên biến thái lớp 5 có độ mạnh linh hồn 2.1 kia cuối cùng đi đâu không?”
“Đi đâu? Chẳng lẽ không học ở trường mình à?”
Lúc đó Tô Hạo còn chưa hiểu chuyện, sau này biết nhiều hơn mới nhận ra, học sinh chuẩn bị vào năm ba mà có chỉ số linh hồn vượt 2.0 thì đúng là hiếm.
Có thể nói cả An Thành năm nay cũng chỉ có một người như thế.
“Cậu ta bị chiêu mộ sang Trường Phụ thuộc Vân Hoa rồi, nghe nói sau này có thể được tuyển thẳng vào Đại học Tinh linh Vân Hoa!”
Đại học Tinh linh chia làm hai loại.
Một là các trường tổng hợp có mở học viện Tinh linh, hai là các đại học chuyên ngành Tinh linh, thường là “Đại học Tinh linh XX”, hoặc đơn giản lấy tên một loài tinh linh nào đó đặt tên.
Đại học Hồng Hạc chính là một trong những trường tinh linh hàng đầu. Đại học Long Đô tuy là trường tổng hợp nhưng học viện Tinh linh còn lớn hơn cả khu chính, đội ngũ giáo viên hùng hậu, không khác gì đại học chuyên ngành Tinh linh.
Bất kể là loại đại học nào, mỗi năm tuyển rất ít sinh viên, số trường cũng ít.
Toàn tỉnh Thiên Nam chỉ có năm trường có mở chuyên ngành liên quan đến tinh linh.
Đại học Tinh linh Vân Hoa chính là một trong những trường xuất sắc nhất.
Được tuyển thẳng đã nói lên tất cả.
Lời của Lưu Nhân đầy mùi dấm chua của sự ghen tị.
Tô Hạo mới xuyên không chưa tới nửa tháng, vẫn chưa có cảm nhận rõ ràng lắm.
“Hồn lực trên 2.0 thật sự xuất sắc đến vậy sao? Hơn nữa... nuôi hai tinh linh cùng lúc chẳng phải sẽ xảy ra trường hợp chăm con này lơ con kia à?”
Lưu Nhân giải thích với giọng chua lè: “Trường Vân Hoa chắc chắn sẽ giúp cậu ta lên kế hoạch kỹ càng, ngay cả tinh linh khởi đầu cũng là trường tặng, nghe nói là một con Tiểu Tượng Thạch và một con Hỏa Huỳnh Trùng, sở hữu tới tận hai con tinh linh thì sức chiến đấu không chỉ đơn thuần là 1+1 = 2 đâu, mà còn có thể phản phệ khiến tốc độ tăng trưởng hồn lực của cậu ta nhanh gấp đôi tụi mình...
Cậu phải biết hồn lực không chỉ dùng để khế ước với tinh linh mà còn có thể dùng để hỗ trợ tinh linh chiến đấu.”
Cậu ta ngẩng đầu, nhìn lên trời xanh trắng mây, giả vờ cảm thán: “Haiz, nạp tiền cũng không bằng người có nhân phẩm.”
“Cút.”
Nghèo khó khiến Tô Hạo trở nên khó ở.
Vừa nói chuyện, bọn họ vừa đi đến khu giảng dạy.
Khu giảng đường của ban Tinh linh không chỉ có một tòa nhà dạy học, ngoài ra còn có các công trình như phòng thiết bị, khu đối chiến v.v..., tất cả chỉ chiếm một phần nhỏ của khu học xá, phần còn lại được xây dựng thành các môi trường huấn luyện ngoài trời khác nhau.
Như rừng cây, môi trường nước, nhà máy kim loại bỏ hoang, khu vực đá gập ghềnh... Học sinh bình thường có thể không hiểu, nhưng Tô Hạo biết rõ, khi huấn luyện trong môi trường cùng hệ với tinh linh, sẽ mang lại những lợi ích tinh tế không dễ nhận ra.
Ừm, chỉ là không có khu vực phù hợp với hệ Hỏa, có lẽ là do chi phí.
Trong trường cũng ít học sinh sở hữu tinh linh hệ Hỏa.
Có thể kiếm được tinh linh hệ Hỏa hoặc tinh linh thuộc hệ hiếm hơn, chắc cũng không lo chuyện thiếu chỗ luyện tập.
Những chuyện này, nạp tiền là có thể giải quyết.
Tô Hạo không thèm ghen tị, hừ (`へ´)!
Lớp 12,
Phòng học lớp 2 ban Tinh linh rất rộng rãi, trước sau trái phải mỗi chỗ ngồi đều chừa các khoảng trống, là không gian dành cho tinh linh.
Tinh linh cũng phải lên lớp!
Nhiều phương pháp huấn luyện, thay vì dạy cho học sinh rồi để họ dạy lại cho tinh linh, thì cho cả học sinh lẫn tinh linh cùng học sẽ hiệu quả hơn.
Tinh linh bước vào giai đoạn trưởng thành có trí tuệ không thua gì trẻ con mười một mười hai tuổi.
Tô Hạo đi dạo trong trường mất khá nhiều thời gian, lúc này trong lớp đã có không ít người.
Nội dung trò chuyện đều xoay quanh tinh linh.
Hai người vừa vào, lập tức thu hút ánh nhìn.
Ánh mắt nam sinh phần lớn đều đổ dồn vào tinh linh của Lưu Nhân.
Tô Hạo liếc quanh phát hiện, Rùa Than Lửa của Lưu Nhân vẫn là tinh linh hệ Hỏa duy nhất trong lớp.
Còn các nữ sinh, không ít người mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào Tằm Bảo Bảo trên đầu Tô Hạo.
Kỹ năng: Đáng yêu đột kích – kích hoạt, độ thiện cảm của nữ sinh +1 +1 +1 +1.
Nếu Tô Hạo chủ động một chút, chắc chắn không khó để thu về vài cái ID QQ và WeChat.
Nhưng cậu chẳng hứng thú.
Tinh linh không thú vị à? Tiểu thuyết không hay à?
Nữ sinh mới là nguồn cơn của phiền toái!
Rất nhanh, chuông vào lớp vang lên, cô giáo chủ nhiệm cầm một cuốn sổ điểm danh bước vào.
Là một cô giáo trông nghiêm nghị, không phải kiểu dễ nói chuyện.
Gương mặt nghiêm túc và khí thế của cô khiến cả lớp lập tức im bặt.
Nhiều bạn học đang hào hứng bỗng cảm thấy không khí có gì đó sai sai, sờ đầu rồi ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi.
Cô chủ nhiệm gõ bảng, viết lên ba chữ: “Trần Phương Khiết.”
“Cô là giáo viên chủ nhiệm của các em năm nay, họ Trần, phụ trách việc học và huấn luyện sắp tới của các em.”
“Lớp 10 và 11 các em đã học xong các môn văn hóa cần thiết, năm nay, các môn học chính sẽ là: nuôi dưỡng tinh linh, huấn luyện, chỉ huy tinh linh chiến đấu v.v... Ngoài ra còn có rèn luyện thể chất của bản thân các em.”
Cô chống tay phải lên mặt bàn, ánh mắt lạnh lẽo quét qua:
“Có bạn học nghĩ rằng đã có tinh linh phản phệ thì không cần rèn luyện, có bạn còn cho rằng chiến đấu là việc của tinh linh – sai lầm nghiêm trọng!
Ngự linh sư chưa bao giờ là người chỉ trốn sau hậu trường chỉ huy, họ là chiến hữu của tinh linh! Một Ngự linh sư thiếu huấn luyện, trong chiến đấu sẽ chỉ kéo tinh linh của mình thụt lùi! Đừng tưởng làm Ngự linh sư là chuyện nhẹ nhàng!”
Cô ngừng lại một chút, rồi đổi sang giọng điệu hòa hoãn hơn:
“Các môn văn hóa thông thường cũng không được lơ là, bài tập đề thi nhớ làm nhiều vào, kỳ thi đại học ngoài đề tinh linh và khảo hạch đối chiến, điểm các môn văn hóa cũng chiếm tỉ trọng không nhỏ, đừng để mất cơ hội đỗ đại học Tinh linh chỉ vì môn văn hóa.”
Một tràng lời như súng liên thanh vừa dứt, các học sinh lớp 12 vốn còn đang hứng khởi vì vừa khế ước tinh linh, lập tức như bị dội một gáo nước lạnh, đầu ủ rũ hết xuống.
Cảm giác, ngày tháng ở ban Tinh linh hình như không giống tưởng tượng.
Cô Trần lại điểm danh, để học sinh lần lượt tự giới thiệu bản thân.
Mọi người đều đã có sự hiểu biết cơ bản lẫn nhau.
“Buổi sinh hoạt lớp đến đây thôi, tiếp theo... ừm, mọi người quét mã vào nhóm lớp trước đi, format tên trong nhóm là ‘Tên – Tinh linh’.”
Cô cầm điều khiển bấm một cái, máy chiếu lập tức chiếu lên một mã QR.
Thao tác này khiến Tô Hạo không kịp trở tay.
Nhóm lớp của lớp 11... ơ, hình như cũng là cô chủ nhiệm lập thì phải.