Edit: Huyền Ảnh

Một bóng dáng nho nhỏ toàn thân mang màu vàng nhạt , trên lưng có hoa văn màu xanh . 

“Là Tằm Bảo Bảo kìa!” 

"Không ngờ mình lại gặp được tinh linh hoang dã ở ngoại ô!” 

Tằm Bảo Bảo lén trốn ra nghỉ khi Tô Hạo  đang học thuộc bài thì đột nhiên thấy người lạ nên giật mình, thân thể mềm mại hơi cong lại, “vèo” một cái đã chui tót vào trong bụi cỏ. 

Cố Linh Dao nhìn chằm chằm vào bụi cây đang lay động, sững người một lúc lâu. 

“Ù mứ?” Tiểu Tuyền Linh gọi đánh thức Ngự Linh Sư nhà mình. 

“A! Tiểu Tuyền Linh, mau đuổi theo!” 

Mấy phút sau... 

“Làm sao đây Tiểu Tuyền Linh, hình như tụi mình bị lạc rồi.” 

Cố Linh Dao ôm cặp sách, nhìn rừng cây bên trái một lát, lại quan sát bụi cây bên phải một hồi, rơi vào trầm tư. 

Cho đến khi — 

Tiểu Tuyền Linh kéo nhẹ ống quần cô, chỉ về con đường phía sau nơi họ đứng,. 

“Ù mứ~ ù mứ~” 

Cố Linh Dao quay đầu nhìn lại, nhìn chăm chú một hồi rồi nghiêng đầu khó hiểu. 

“Ù mứ!” 

“Hả? Em đánh dấu rồi hả? Giỏi quá Tiểu Tuyền Linh!” 

“Ù mứ~” 

Tiểu Tuyền Linh nở nụ cười gượng gạo mà lễ phép. 

Cố Linh Dao lại hăng hái trở lại, sau đó— liền thấy bụi cỏ phía trước đột nhiên rung động, từ trong nhảy ra một sinh vật cao lớn. 

Biểu cảm của cô lập tức trở nên căng thẳng. 

…… 

“Hả? Thì ra là người.” 

Vẻ mặt cô gái rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. 

Tô Hạo: vạch đen đầy mặt. 

Lúc này Cố Linh Dao mới nhận ra — bên cạnh cậu bé cao ngang mình, có một con tinh linh màu vàng nhạt, chính là con Tằm Bảo Bảo lúc nãy cô đuổi theo rồi lạc mất. 

Cô đỏ mặt. 

Cố Linh Dao à Cố Linh Dao, sao mày ngốc quá vậy chứ, chắc không ai biết đâu… ha? 

Biểu cảm trên mặt cô gái trước mắt thay đổi nhanh như diễn Kinh kịch khiến Tô Hạo chỉ đành lên tiếng để phá vỡ sự xấu hổ lúc này: 

“Chào bạn, bạn cũng là Ngự Linh Sư tập sự đúng không?” 

“À, đúng vậy, mình tên là Cố Linh Dao, học sinh trường Nhất Trung, bạn là Ngự Linh Sư của Tằm Bảo Bảo đúng không? Tằm Bảo Bảo của bạn nhanh thật đấy…” 

Cô nhớ lại cảnh bị Tằm Bảo Bảo bỏ xa rồi chạy mất hút, mặt lại đỏ thêm lần nữa. 

Tô Hạo thấy lạ, sao cô này cứ đỏ mặt hoài vậy. 

Chẳng lẽ… 

Do mình đẹp trai quá chăng? 

Cậu định nói vài câu khách sáo, thì thấy Cố Linh Dao đã ngồi xổm xuống, thò đầu tới gần Tằm Bảo Bảo. 

Nhìn chằm chằm. 

“Cổ Lỗ~!” 

Tằm Bảo Bảo lùi lại. 

“Tinh linh Tằm Bảo Bảo của bạn được huấn luyện tốt ghê luôn đó!” 

Dù nhà có người thân là Dưỡng Linh Sư có bằng cấp hẳn hoi, nhưng Cố Linh Dao cũng không nói rõ được Tằm Bảo Bảo giỏi ở đâu, chỉ là trực giác mách bảo cô rằng con tinh linh này không bình thường. 

Chỉ riêng chuyện nó bỏ xa cô là cũng đủ biết rồi! 

Tô - địa vị không bằng tinh linh - Hạo, chỉ đành gãi đầu xấu hổ, ánh mắt rơi lên tinh linh màu xanh nước biển bên cạnh. 

Tiểu Tuyền Linh . 

Hình thái tiến hóa là Tuyền Linh Linh và Hoán Triều Tuyền Linh . 

Dù là tinh linh hệ Thủy, nhưng lại là tinh linh hiếm, thậm chí còn hiếm hơn cả Rùa Than Lửa, Tô Hạo chưa từng thấy loài này được bán ở trung tâm Nuôi dưỡng tinh linh thành phố Vân Hoa . 

Hoán Triều Tuyền Linh là tinh linh hệ Nguyên Tố , có thể lĩnh ngộ tuyệt chiêu cao cấp tên là “Nguyên Tố Thể” , cực kỳ mạnh, tiềm năng rất lớn. 

Đây không phải tinh linh mà người bình thường có thể sở hữu được! 

Tô Hạo mở bảng thông tin ra. 

Trước mắt hiện lên tư liệu cơ bản của Tiểu Tuyền Linh. 

Có một dòng giới thiệu: “Tinh linh được cấu thành bởi dòng nước, phía dưới váy không có chân, di chuyển bằng theo dòng nước, nơi nó đi qua đôi khi để lại vệt nước.” 

Nhưng Tiểu Tuyền Linh của Cố Linh Dao thì không. 

Nơi nó đi qua, lá rụng chỉ bị ép xuống, không hề ướt. 

Đây chính là biểu hiện của khả năng khống chế linh lực. 

Tô Hạo cảm thấy, Tiểu Tuyền Linh này không hề đơn giản. 

Cố Linh Dao muốn chọc chọc Tằm Bảo Bảo, nhưng lại không dám. 

Tiểu Tuyền Linh quay đầu đi, vẻ mặt vô cùng buồn bã. 

“Cậu cũng đang huấn luyện tinh linh ở đây à?” cô hỏi. 

Lúc này Tằm Bảo Bảo không chịu nổi khuôn mặt càng lúc càng gần của Cố Linh Dao nữa, “vèo” một cái nhảy lên cành cây, thân pháp linh hoạt khiến mắt Cố Linh Dao sáng rực. 

“Ừ, mình đang huấn luyện độ linh hoạt cho Tằm Bảo Bảo.” 

“Mình cũng đang huấn luyện ở núi Đông Hồ á, mình đang luyện cho Tiểu Tuyền Linh biết nén ép dòng nước, đợi khi linh lực và khả năng nén nước ổn rồi thì có thể học tuyệt chiêu Thủy Tiễn. 

Tô Hạo hơi bất ngờ. 

Đây chính là con cháu gia đình Ngự Linh Sư có điều kiện sao? So với tên Lưu Nhân mỗi ngày chỉ biết khoe “ Than Hỏa Tiểu Quy nhà tui ăn cái gì”, đúng là tục tĩu. 

Không liên quan gì đến ghen tỵ hết! 

Nói đến Thủy Tiễn, Tô Hạo lại nhớ đến việc huấn luyện độ linh hoạt của Tằm Bảo Bảo đã đến giới hạn, luyện chạy quanh cây mãi cũng không còn nhiệu quả, mà cậu thì không có tiền vào mấy sân huấn luyện cao cấp... 

Nhưng Tiểu Tuyền Linh không phải đang luyện phun dòng nước sao? 

Ngoài uy lực, độ nén thì độ chính xác cũng rất quan trọng. 

Chi bằng… 

Tìm một tinh linh “công cụ”. 

Khụ, ý là huấn luyện cùng nhau. 

Tô Hạo nói ra ý tưởng, Cố Linh Dao lập tức đồng ý không chút do dự: “Được nha được nha, Tiểu Tuyền Linh, được không?” 

“Ù mứ~” 

Tiểu Tuyền Linh không hài lòng, giờ mới nhớ đến tui à? 

…… 

Họ đến bìa rừng, gần khu vực hồ nước. 

Ở đây có lượng thực vật nhất định, lại gần nguồn nước, vừa tiện cho Tằm Bảo Bảo vừa có lợi cho Tiểu Tuyền Linh. 

Tô Hạo chỉ vào ba cái cây rậm rạp bên hồ, nghiêm túc nói với Tằm Bảo Bảo: “Để đạt hiệu quả huấn luyện tốt nhất, nhóc phải ở trong phạm vi ba cái cây này… ờ, trên cây, né cột nước, hiểu chưa?” 

“Cổ Lỗ~” 

Tằm Bảo Bảo mở to đôi mắt tròn xoe đáng thương nhìn cậu chằm chằm. 

“Không được, khỏi nghĩ, nghĩ cũng đừng nghĩ.” 

“Cổ Lỗ…” 

Nó chậm chạp bò lên thân cây, cảm thấy đời tằm không có gì vui nữa. 

Rõ ràng là vừa thoát khỏi sự hành hạ của tên Ngự Linh Sứ ác ma này, rõ ràng là đã gặp được một người bạn tinh linh, lẽ ra phải là niềm vui nhân đôi, thế mà, sao lại thành ra thế này? 

Hả? Tiểu Tuyền Linh, ánh mắt đó là sao? 

Tui coi cậu là bạn, cậu lại muốn bắn tui?! 

Hai con tinh linh nhìn nhau, không khí trở nên căng thẳng. 

Tô Hạo và Cố Linh Dao cũng hơi căng thẳng theo. 

“Cổ Lỗ!” 

“Ù mứ!” 

Hai tiểu yêu đồng thời hét lên dữ dội, khí thế nghiêm túc lập tức tan thành mây khói. 

Tiểu Tuyền Linh kêu vài tiếng, tích tụ dòng nước, miệng phồng lên rồi bắn ra một tia nước trắng xóa như súng nước áp lực cao. 

“Cổ Lỗ!!” 

Tia nước đến quá nhanh, đến mức bất ngờ, khiến Tằm Bảo Bảo hoảng hốt cuộn mình lại nhắm tịt mắt. 

Tô Hạo: “…” 

Quá mất mặt, xuống sân khấu ngay cho cậu! 

Nhưng còn chưa kịp mắng, thì thấy tia nước bắn trúng nhánh cây cách Tằm Bảo Bảo một cánh tay, nhánh cây rung dữ dội, chỉ có vài giọt nước bắn lên người Tằm Bảo Bảo. 

Nó rùng mình một cái. 

Tô Hạo khẽ ho khan, Tằm Bảo Bảo mở hé một mắt. 

Cố Linh Dao đỏ mặt: “Tiểu Tuyền Linh!” 

“Ù mứ?” 

Tiểu Tuyền Linh đang liên tục phun nước ngẩn người. 

Thì ra bắn lệch rồi, ù mứ… 

Nghỉ giữa trận (“giao lưu”)10 phút, hai tinh linh lại đối mặt lần nữa. 

Tiểu Tuyền Linh giảm bớt uy lực, tăng độ chính xác, một tia nước mạnh phóng về phía Tằm Bảo Bảo đang trên cây. 

Lần này, dù Tằm Bảo Bảo vẫn còn hơi hoảng, nhưng tám cái chân nhỏ dùng sức, nhanh chóng né được, di chuyển trên cây như đi trên đất bằng. 

Một tia nước sượt qua lưng nó. 

Tằm Bảo Bảo đắc ý kêu lên một tiếng. 

Tiểu Tuyền Linh tức giận, không tích tụ nước nữa, bắt đầu phun liên tục từng tia nước nhỏ như dây, gần như không có uy lực nhưng tốc độ không chậm, làm Tằm Bảo Bảo hoảng loạn nhảy lên, linh hoạt lộn vòng trên không rồi hạ xuống cây khác. 

Tám cái chân nhỏ bám chặt cành cây, rất vững vàng. 

“Cổ Lỗ?” 

Nó dường như cũng không ngờ mình lại linh hoạt đến vậy, còn khiêu khích kêu thêm mấy tiếng. 

Ở bên hồ, Tiểu Tuyền Linh phun nước càng lúc càng nhanh. 

Trên cây, Tằm Bảo Bảo né tránh càng ngày càng linh hoạt. 

Còn không quên khiêu khích vài tiếng. 

Tiểu Tuyền Linh tức đến mức mặt cũng phồng lên (mà vốn nó đã phồng sẵn). 

Tinh linh như Tiểu Tuyền Linh vốn có linh lực mạnh hơn Tằm Bảo Bảo, lại còn mượn nước hồ, nên phun nước không tốn sức. 

Nhưng mà kiểu như súng nước bắn liên tục mấy chục phát mà vẫn không trúng phát nào… 

Tiểu Tuyền Linh vừa tức! Vừa mệt! 

Nó cố gắng tiếp tục phun nước, cho đến khi linh lực trong cơ thể cạn kiệt, kiệt sức, thân thể nhỏ bé lảo đảo vài cái, “phịch” một tiếng ngã xuống, làm nước bắn tung tóe. 

“(◎△◎)〃 

Tiểu Tuyền Linh mất khả năng chiến đấu, Tằm Bảo Bảo chiến thắng trong buổi huấn luyện đối kháng. 

“Cổ Lỗ~!” 

Tằm Bảo Bảo tự hào kêu to một tiếng, lắc lư trên cành cây. 

Với tư cách là kẻ chiến thắng, Tằm Bảo Bảo… à không, Ngự Linh Sư của nó trở thành tiêu điểm. 

Cố Linh Dao rõ ràng không ngờ Tiểu Tuyền Linh nhà mình luyện chiêu phun nước mười mấy ngày, mà lại không trúng phát nào. 

Quả nhiên, phải luyện thêm nữa! 

“Nghe thấy chưa, phải tiếp tục luyện.” Tô Hạo chọc chọc thân thể mềm mại của Tằm Bảo Bảo, rồi trao đổi với Cố Linh Dao mấy kiến thức huấn luyện tinh linh. 

Ví dụ: Chỉ cần không chết thì cứ luyện tới chết. 

Tinh linh mà, khả năng chịu áp lực cao hơn người nhiều lắm. 

Tằm Bảo Bảo đang đắm chìm trong niềm vui chiến thắng, đảo trắng mắt một cái. 

Hừ, cái tên Ngự Linh Sư cặn bã! 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play