Edit: Huyền Ảnh

Ngày huấn luyện đầu tiên, chủ yếu luyện tăng cường thể chất của tinh linh. Thể chất là nền tảng của mọi thứ, rất nhiều ngự linh sư mới vừa mới ký kết với tinh linh đã vội vàng xông lên huấn luyện năng lực chiến đấu của tinh linh, điều đó không thực tế.

Tô Hạo lập kế hoạch cho Tằm Bảo Bảo, một là rèn luyện thể chất, hai là huấn luyện tốc độ và linh hoạt.

Chỉ cần tốc độ đủ nhanh, linh hoạt đủ cao, chỉ nhờ kỹ năng “né tránh” cũng có thể giúp tinh linh đứng ở thế bất bại.

Tô Hạo không nhớ nổi buổi sáng đã ném bao nhiêu đĩa bay rồi.

Ban đầu Tằm Bảo Bảo tràn khí thế, sau vài lần chụp hụt đĩa bay, khí thế cũng tiêu tan hơn nửa.

May mà, nó vẫn còn khao khát phong thái anh dũng của đồng tộc trong video, vẫn còn nhớ lời Tô Hạo từng nói: “Mọi gian khổ sau lưng, đều là để trở nên ngầu lòi trên sân đấu”, những lời vàng ngọc ấy, nó khắc ghi trong lòng.

Tiểu gia hỏa nghiến răng kiên trì.

Tiến bộ cũng rất nhanh, sau nhiều lần điều chỉnh, cuối cùng Tằm Bảo Bảo đã biết cách dùng lực chính xác, như một con cún con, nhảy lên cao, ngoạm được cái đĩa một cách gọn gàng.

Vì là tinh linh, khả năng phục hồi sức mạnh hơn động vật bình thường nên mới có thể huấn luyện thế này.”

Tằm Bảo Bảo thân hình nhỏ, ngã không ít lần, nhưng chỉ  đau, không bị thương nhiều, thể lực thì hồi phục cực nhanh.

Tiến bộ có thể nhìn thấy bằng mắt.

Tinh linh quả không hổ là “con cưng” được trời đất ưu ái, còn con người chỉ là người nuôi ăn chúng mà thôi.

Huấn luyện từ sáng sớm đến tận trưatrong vòng ba giây sau khi đĩa rời tay,Tằm Bảo Bảo lập tức lao lên ngoạm lấy thành công, có lúc còn xoay vòng 360 độ trên không.

Nếu không phải Tô Hạo cấm Tầm Bảo Bảo lại gần quá, có thể cái đĩa còn chưa được rời tay nó đã được ngoạm lấy rồi.

Cổ Lỗ~!”

Tằm Bảo Bảo phủ bụi trên người, những lần chụp thành công liên tiếp tạo ra tràn đầy cảm giác thành tựu cho nó, nhiệt luyện huấn luyện tăng vọt.

Ngược lại, Tô Hạo thì mệt mỏi đến không chịu nổi.

Cùng với việc Tằm Bảo Bảo có tiến bộ, anh phải ném đĩa càng ngày càng nhanh, càng ngày càng cao. Cứ thế mấy trăm lần, về sau đều phải dùng toàn bộ sức lực để ném nên cánh tay đã tê dại, sắp sửa tu thành tay Kỳ Lân (ý chỉ cánh tay cơ khủng) luôn rồi.

“Nghỉ ngơi một chút, ăn cơm đi.”

Tằm Bảo Bảo ban đầu còn  chút khinh thường Ngự Linh Sư của mình nhưng nghe thấy đến giờ ăn thì lập tức vứt bỏ tất cả, lon ton  tới, cọ xát vào ống quần cậu.

Tô Hạo lấy ra một phần bột ngọc, đặt trước mặt Tằm Bảo Bảo.

Tằm Bảo Bảo tiến lại gần, há miệng: “Cổ Lỗ~”

Toàn thân nó biến thành hình (๑'ڡ`๑) ~

Tô Hạo cũng lấy ra bữa trưa của mình từ trong ba lô, của cậu thì rất bình thường: hai chiếc bánh mì và một chai trà sữa đóng chai.

Xé bao bì, đẩy bánh lên một chút, nhẹ nhàng cắn một miếng lớn.

Tằm Bảo Bảo: Д)

Nó nhìn lại mình, rồi lại nhìn bánh mì trong tay Tô Hạo… sao mà… giống quá, rất giống!

Chẳng lẽ tinh linh không nghe lời sẽ bị đem đi làm thành bánh mì? Đáng sợ quá đi Cổ Lỗ Cổ Lỗo((⊙⊙))o!

Tô Hạo không hiểu vì sao, buổi chiều Tằm Bảo Bảo huấn luyện càng lúc càng hăng.

Có lẽ bị phẩm chất của cậu làm cho cảm động rồi.

……

Mấy ngày liên tiếp, Tô Hạo đưa Tằm Bảo Bảo đi từ sáng sớm đến trước bữa tối mới về.

Ngoài huấn luyện cơ bản về thể chất, linh lực, thì độ linh hoạt cũng là một hạng mục huấn luyện được luyện tập thường xuyên. Trong kế hoạch của Tô Hạo, sức chiến đấu ban đầu của Tằm Bảo Bảo chủ yếu thể hiện ở mức độ linh hoạt và lực va chạm.

Huấn luyện linh hoạt đã được chuyển từ ném đĩa sang bóng đàn hồi.

Huấn luyện sức mạnh, huấn luyện chịu đòn cũng được thực hiện xen kẽ. Tô Hạo lựa chọn phương pháp đâm vào cây, vừa tiết kiệm chi phí, lại cực kỳ hiệu quả. Vừa có thể rèn luyện lực va chạm, đồng thời giúp da thịt trở nên dày hơn, lại còn giúp nó vượt qua tâm lý sợ hãi, bước lên tầm cao mới của cuộc đời. 

Điều duy nhất cần khắc phục là việc Nằm Bảo Bảo không mấy tình nguyện.

May mà trong kế hoạch bồi dưỡng cũng có biện pháp dẫn dắt tâm lý phù hợp… không phải Tô Hạo quá ác, mà là Tằm Bảo Bảo quá không chịu nổi cám dỗ.

Tô Hạo vẫn dựa trên kế hoạch huấn luyện, chọn một số loại linh thực (thực vật chứa linh lực) có giá cả hợp lý cho Tằm Bảo Bảo hấp thụ. Tinh linh hệ mộc có ưu điểm là có thể hỗ trợ trồng trọt, lại có thể hấp thu tinh hoa của cỏ cây.

Loại linh thực mà cậu lựa chọn vừa phù hợp với Tằm Bảo Bảo, vừa hay là là loại… rẻ nhất.

Đến ngày huấn luyện thứ tám, Tằm Bảo Bảo đã to ra một vòng, tiến bộ cực kỳ rõ rệt.

Sáng hôm đó, khi xuất phát, Tô Hạo đã chuyển từ chạy bộ sang đi xe đạp công cộng. Tằm Bảo Bảo – nay đã phát triển đến kích thước của một con mèo mập màu cam– sải chân ngắn chạy theo phía sau, mà lại còn đuổi kịp!

Năng lượng chứa trong cơ thể nó tăng lên rất nhiều, năng lực khốnchế linh lực cũng vượt lên vài cấp.

Nó đã có thể ngưng tụ các hạt sáng linh lực rồi phun ra thành một luồng thẳng, khoảng cách xa nhất đạt 383m , thời gian trì lâu nhất là 5,4 giây , mà linh lực phun ra đã mạnh hơn gấp nhiều lần so với lúc đầu, uy lực đủ để… xé rách giấy bình thường.

Dù chưa học được chiêu thức nào, nhưng khả năng chiến đấu của Tằm Bảo Bảo vẫn thể hiện rõ rệt qua tốc độ và lực đánh, còn linh lực thì biểu hiện qua sự tích lũy của nó.

Nó còn được học cách bọc linh lực xung quanh cơ thể, dốc toàn lực húc vào, đủ để húc một cây non to bằng miệng ly.

Tô Hạo vừa mừng vừa có chút tiếc nuối.

Tiếc là không còn cơ hội hành Tằm Bảo Bảo một trận nữa, bây giờ, bản thân cậu đã không đánh lại được nó nữa là..

So sánh mà nói, sức chiến đấu của nó tương thích 1,5 lần với thân cậu.

Địa vị -1.

Cũng mang lại một chút ít, gần như không thể nhận ra…phản hồi cho cậu.

“Không, tuy mình có khỏe hơn chút xíu, nhưng đó là do mình luyện tập mà, có liên quan gì đến phản hồi của Tằm Bảo Bảo đâu?”

Ở nơi cách đó không xa, Tằm Bảo Bảo đang lao vun vút trong rừng cây, không ngừng chạy theo hình chữ S hoặc hình số 8 mà vẫn giữ nguyên tốc độ cao, thỉnh thoảng đâm vào thân cây, cơ mềm nhũn ép từ sau ra trước, sau đó “bùm” một tiếng bật ngược trở lại.

Cây lớn lắc lư, lá cây rơi xào xạc.

Tô Hạo tựa vào thân một cây khác, lật cuốn sách đạo đức trong tay.

Ban tinh linh cũng phải học kiến thức văn hóa, hơn nữa, môn đạo đức là môn quan trọng trong số đó, điểm thi đại học không thua bất kỳ môn học chuyên ngành tinh linh nào.

Rõ ràng trước khi xuyên không thì làm gì có môn này!

Tô ·khóc không nổi · Hạo đành phải gắng gượng tinh thần, ghi nhớ từng câu từng chữ.

……

Khu hồ phía sau núi Đông Hồ, bên bờ hồ,

Một thiếu nữ ăn mặc gọn gàng trong bộ đồ thể thao, tóc dài buộc đuôi ngựa, đang ngồi xổm bên bờ hồ chỉ huy tinh linh của mình.

Đó là một tinh linh cao tầm tới bắp chân, toàn thân có màu lam nhạt, do dòng nước tạo thành, giống như một bé gái mặc váy dài, ngâm mình trong hồ, nước hồ ngập tới nửa thân nó.

“Tiểu Tuyền Linh, hấp thụ nước hồ rồi tích trữ trong cơ thể, phối hợp với linh lực để ngưng tụ rồi phun ra!”

U mư~!”

Thân hình nhỏ bé của nó như quả bóng căng phồng lên, qua vài giây, Tiểu Tuyền Linh hé miệng, ngưng tụ một cột nước trắng to bằng ba ngón tay chụm lại, bắn mạnh ra ngoài.

Cột nước trắng bắn xa hơn hai mươi mét, va thẳng vào thân một cây lớn to cỡ cái bát ở ven hồ, dòng nước không ngừng xối mạnh làm cây lắc lưu không ngừng, mạt gỗ bay tứ tung, nước bay tung tóe. Mấy giây sau, dòng nước mất lực, co lại thành dòng nhỏ, rơi xuống mặt hồ và bờ đất.

Gốc cây đã ướt sũng thành ng, vỏ cây cũng bị bong ra không ít. Cột nước lần này, dù chưa phải chiêu thức, nhưng đã có sát thương ban đầu.

“Chính là như vậy, giỏi lắm!”

Tiểu Tuyền Linh như muốn được khen thưởng, chạy lên bờ, thiếu nữ lập tức bế nó lên, xoay hai vòng.

Suýt nữa thì ném nó đi luôn.

“Ừm… tiếp theo nên huấn luyện cái gì nhỉ?”

Cố Linh Dao lấy sổ tay từ ba lô ra, trên đó có ghi… kế hoạch huấn luyện Tiểu Tuyền Linh do chú cô lập.

Một kế hoạch được soạn thảo bởi Dưỡng Linh Sư có bằng chính thức.

Giúp Cố Linh Dao có thể bắt đầu huấn luyện Tiểu Tuyền Linh trước khi bước vào học, mà phương pháp huấn luyện còn tốt hơn cả ở các trường học – dù sao các trường học cũng không có dưỡng linh sư chính thức lên kế hoạch huấn luyện riêng cho từng người.

“U mư~ u mư~” Tiểu Tuyền Linh được khen, tà váy vỗ như sóng nước, “u mư?”

Nó đột nhiên nhìn về phía ven bờ rừng rậm.

“Sao vậy, Tiểu Tuyền Linh?”

U mưư! U mư mưưư!”

“Em nói bên kia hình như có gì đó?”

Cố Linh Dao lập tức căng thẳng, không lẽ có dã thú?

Cô và Tiểu Tuyền Linh, một lớn một nhỏ, mắt dán chặt vào phía bên rừng.

Xào xạc~

Xào xạc~

Bụi cây lay động.

Một bóng dáng nho nhỏ nhảy ra từ trong đó, hai tinh linh tròn mắt trừng nhau.

Tằm Bảo Bảo: (o_o)?

Tiểu Tuyền Linh: (°°)

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play