“Lời này của ngươi, bổn vương nghe thế nào cũng không hiểu.” Mông Diệu xoay người lại, nhìn về phía Đạt Thái: “Bổn vương còn tưởng ngươi sẽ vì kính trọng đích thân trưởng tỷ, mà tụng kinh đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày, rồi đưa linh cữu trở về chùa Tây Phật Long.”
“Luận bối phận, Vương gia nên gọi lão tăng một tiếng sư thúc tổ.” Đạt Thái vận công hóa giải khí huyết tê liệt hai chân, chắp tay khom mình cúi đầu trước bia mộ: “A di đà Phật.”
Mông Diệu cười lạnh: “Hắn cũng xứng?” Nét mặt có phần u ám, lại hỏi: “Ngươi không cho bổn vương gửi thư đến Mông Đô cùng chùa Tây Phật Long, là vì nghi ngờ mộ phần này?”
Chưa tận mắt thấy di cốt, sao có thể không nghi? Đạt Thái khẽ nghiêng cổ, buông ngón giữa tay trái đang khẽ nhấn, nhẹ vuốt chuỗi Phật châu trên cổ tay, cảm nhận rõ ràng vết khắc bên mặt hạt châu.
Mông Diệu thấy hắn trầm mặc, liền ngửa đầu nhìn lên trời, bóng đêm vẫn u tối, không một ánh sao. Hắn trầm ngâm giây lát, rồi thở dài một hơi, phất tay chỉ về phía một tên binh vệ bên cạnh, ra hiệu khai mộ.
Đạt Thái không hề ngăn cản, chỉ lẳng lặng quan sát. Tấm bia được dỡ sang một bên, chẳng mấy chốc quan tài được mở ra. Hắn bước tới, chờ đợi lúc khai quan. Mông Diệu cũng cố ý tiến sát, kín đáo lưu tâm hơi thở của hắn.
Lúc nắp quan tài bị từ từ đẩy ra, đám binh sĩ Mông tộc cẩn trọng như nâng bảo vật, không dám thô lỗ. Đạt Thái dừng thở, mắt gắt gao dán vào bên trong.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT