Mỹ cá không vị. Tân San Tư nếm một chút bằng đầu lưỡi, ánh mắt không dám liếc bừa, nghe thấy sau lưng vang lên tiếng ghế dịch chuyển, ngay cả thở mạnh nàng cũng không dám. Há miệng lớn ăn cơm, cố gắng vét sạch đồ ăn. Mặc kệ thế nào, tuyệt đối không thể lãng phí lương thực.
Lê Thượng tâm tình rất tốt, gọi món giống hệt nàng: “Cá hấp xì dầu, canh tam tiên, thịt Đông Pha.” Nghe nói bên bến Hoàng Giang, có kẻ tên Ngũ Sắc Hỗn Đản thề thốt muốn cải tà quy chính, định làm người đàng hoàng. Hắn vừa nghe đã thấy buồn cười. Tin tức này thật quá lạc hậu. Hắn đang suy nghĩ, không mở y quán nữa, có nên khai vài tiệm sách, trà lâu…?
Cơm nước xong xuôi, Tân San Tư nhẹ nhàng đặt đũa xuống, đứng lên, ra vẻ bình tĩnh mà bỏ chạy. Một chân vừa bước ra khỏi cửa, đang định thở phào thì tiểu nhị đã đuổi theo sau:
“Khách quan, ngài vẫn chưa thanh toán tiền cơm.”
Xã chết mất thôi! Tân San Tư khựng lại ở cửa, nhớ tới dáng vẻ mình vừa lén sờ bát, trông chẳng khác nào định chuồn không trả tiền. Mặt nàng đỏ bừng, cứng đầu quay lại, móc ra mấy đồng bạc, chột dạ nói: “Xin lỗi, ta quên mất.”
“Không sao, buổi sáng cũng có một vị như vậy. Ăn xong quên trả tiền, đi thật xa mới nhớ, lại chạy về thanh toán.”
Tiểu nhị này thật không tệ. Tân San Tư hỏi: “Đủ không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT