“Nửa đêm, Đàm Tư Du ho ra máu nặng, sư tỷ liền hạ lệnh rút lui, đổi chỗ khác nghỉ ngơi… Bọn ta để lại một người âm thầm theo dõi. Cô nương kia, trong một canh giờ cũng chưa rời khỏi miếu Thành Hoàng...”
Nghe xong, Vô Hoa trầm ngâm chốc lát, hỏi: “Nhị sư tỷ, có khả năng nào cô nương đó là người của Mật Tông không?”
Thiện Ý cũng từng nghĩ tới điều đó, nhưng lại lắc đầu: “Ta thấy không giống. Ánh mắt nàng ấy rất trong, rất sâu, không có ham muốn gì đáng kể, dường như với thế sự chẳng mảy may quan tâm. Cả người thanh tĩnh, ngồi một góc đất, yên lặng làm việc của mình, giống như một người ngoài cuộc. Dạng người như vậy… chúng ta có chọc nàng, e rằng cũng không vào nổi mắt nàng.”
“Vậy còn Đàm Tư Du?” Vô Hoa lần tay quấn lấy tràng hạt trên cổ tay, hỏi tiếp.
“Nàng ta?” Thiện Ý cụp mắt, giọng trở nên lạnh nhạt: “Đàm Tư Du vừa nói sư tỷ chưa cho nàng một đường sống… Chuyện này, không thể xảy ra được. Phật gia giảng nhân quả, coi trọng ngươi tình ta nguyện. Trước khi quán đỉnh, sư tỷ nhất định đã hỏi qua nàng ta rồi. Huống chi…”
Vô Hoa nối lời: “Đại sư tỷ căn bản không biết pháp quán đỉnh.”
Pháp quán đỉnh không phải ai cũng thi triển được, riêng nội lực hùng hậu đã là điều hiếm thấy. Trong am Lộng Nguyệt, e rằng chỉ có sư phụ đang bế quan mới đủ sức thực hiện.
Thiện Ý nhẹ nhàng lần chuỗi Phật châu, nói: “Tạm thời cứ lưu tâm, là người là quỷ, là thiện hay ác, sớm muộn cũng có kết luận rõ ràng.”
Tân San Tư dừng chân ăn trưa tại một quán nhỏ bên quan đạo phía bắc thành Lạc Hà, vẫn chưa vội tiến vào thành tìm người. Nàng định trước đi vòng sang hướng đông, dò xét một phen rồi mới quyết định hành sự. Trang Đông Giao là một trong bốn nơi trước kia nàng cùng mẹ từng sống qua.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT