Như hắn dự liệu, Lê Cửu Cửu vốn dĩ không thể sớm tỉnh lại. Suốt nửa tháng liền, dù tỉnh dậy vài lần để ăn uống, nàng vẫn chưa một lần nào ngủ tròn giấc.
Trong nhà tuy có nhiều hài tử, nhưng tình yêu thương mà Lê Thượng và Tân San Tư dành cho Lê Cửu Cửu vẫn chưa hề suy giảm. Năm lên sáu, nàng bắt đầu tiếp xúc với thảo dược, từng bước một, được Lê Thượng đích thân chỉ dạy, tay cầm tay mà truyền nghề. Tân San Tư tuy không yêu cầu nàng phải luyện võ gắt gao, nhưng lại đặc biệt chú trọng rèn luyện khinh công cho nàng.
Lê Nhất Nhất, ngay từ khi mới một tuổi, bản tính líu lo đã lộ rõ. Chỉ cần có người mở lời, tiểu tử ấy liền ba hoa không ngớt, huyên thuyên mãi không thôi. Đến hai tuổi, lời nói đã trôi chảy, lanh lợi đến lạ. Trong cái thôn võ lâm rộng lớn này, Nhất Nhất có thể chuyện trò được với bất kỳ ai.
“Lê đại phu…” Tân San Tư đứng trước cửa quán trà, mắt nhìn về phía tửu phường đối diện nơi một tiểu cục thịt trắng trẻo đang tán gẫu với chưởng quầy, bật cười thở dài, “Rốt cuộc là lỗi ở đâu vậy? Ta lời ít, chàng cũng chẳng phải người lắm lời, Cửu Cửu nói vừa phải, vậy mà đến Nhất Nhất thì… chẳng khác nào bội số tăng cường của cả nhà!”
Lê Thượng bật cười, sớm đã nghĩ tới điều này: “E là do thường ngày Cửu Cửu và Phàm Thanh đưa nó đi dạo quanh thôn.”
“Vì sao?” Tân San Tư ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn hắn.
“Nhất Nhất từ lúc bảy tháng tuổi đã có thể ngồi xe mộc luân,” Lê Thượng từ tốn giải thích, “Hai đứa kia gần như ngày nào cũng đẩy nó đi lòng vòng. Mà người trong thôn thì lại rất thích bắt chuyện với bọn nhỏ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT