Ánh sáng trong đôi mắt ấy từng chút một rút đi, Tần Thanh Dao khẽ nhếch môi, nhưng nụ cười lại chẳng thể nở nổi.
“Ta…” Đàm Tư Du quỳ bên cạnh Mông Ngọc Linh – người mà nàng vừa phế bỏ một cánh tay – giọng run run: “Ta có thể cho chàng tất cả những gì ta có…” Nàng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn hắn đầy dịu dàng, ánh lệ lấp lánh trong mắt, “Từ nay về sau, tất cả của ta đều là của chàng. Chàng không cần phải nơm nớp lo sợ nữa, muốn làm gì thì làm. Chàng không thể, ta làm thay. Chàng không giành được, ta đoạt cho chàng.”
Thấy hắn vẫn không động tâm, ánh mắt nàng đã ươn ướt: “Chàng muốn sống những tháng ngày thế nào, ta đều có thể cho chàng được. Có được không?”
Tần Thanh Dao khẽ lắc đầu, giọng nói thấm đẫm thất vọng: “Những gì nàng nói… chẳng phải điều ta muốn. Ta chỉ mong có thể sống một đời bình lặng, bên cạnh một người không ham danh lợi, không đấu đá tranh giành. Căn nhà không cần lớn, chỉ cần đủ che mưa chắn gió. Cơm canh đạm bạc là đủ, ta chỉ mong mỗi sáng mặt trời mọc thì làm việc, tối đến thì nghỉ ngơi, một đời yên ả thanh bình.”
Hắn nhìn nàng, lời thỉnh cầu cuối cùng run rẩy thoát ra: “Xin nàng… buông tha cho ta. Chúng ta… không phải người cùng một đường.”
Đàm Tư Du cắn môi, lắc đầu. Thứ sinh hoạt nhàn nhạt ấy, có gì hay?
Hốc mắt Tần Thanh Dao đỏ lên, không buồn nhìn nàng nữa. Hắn cúi đầu nhìn Mông Ngọc Linh, người đang hấp hối, trầm mặc giây lát rồi nói: “Có thể cho ta… tiễn nàng ấy đoạn đường cuối không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play