“Giải quyết xong chuyện của Bạch Thời Niên, ngươi hãy quay về thu dọn một chút hành lý…” Mông Ngọc Linh hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, giọng nói dịu dàng mà bình tĩnh: “Trong thành ngoài thành, ta đều đã an bài thỏa đáng. Hai ngày sau, ta… sẽ ‘bệnh mà mất’.”
Đoàn xe đưa Mông Diệu hồi phủ Mông Đô, nếu không có biến cố gì, chỉ trong mấy ngày nữa sẽ về tới nơi. Khi ấy, toàn bộ ánh mắt của Mông Đô chắc chắn sẽ đổ dồn về phía Nam Vương phủ. Độc phụ chọn đúng thời điểm này để rời khỏi Mông Đô, quả thật là chiêu cao tay.
Tần Thanh Dao không giấu nổi lo lắng trên mặt: “Thân thể của ngài… chịu đựng nổi sao?”
“Không sao.” Mông Ngọc Linh mỉm cười, nụ cười như ánh nắng rọi qua băng giá: “Dạo gần đây, những chỗ đau nhức trong gân cốt cũng dịu đi không ít. Chỉ là chịu ba ngày tang mà thôi, ta còn gắng được.”
“Ba ngày?” Tần Thanh Dao giật mình, thốt lên: “Ngài… ngài là công chúa cơ mà!”
“Chỉ là một vị công chúa mà hoàng đế ghét cay ghét đắng, hận không thể trừ bỏ cho nhanh.” Mông Ngọc Linh nhìn Tần Thanh Dao, trong mắt in bóng dáng tiều tụy của chính mình, nụ cười trên mặt dần trở nên miễn cưỡng, thậm chí có chút rách nát: “Quàn ba ngày, đã là cho ta đủ thể diện rồi. Nhiều hơn nữa, e là hoàng đế sẽ thấy không vừa mắt. Ta còn muốn bọn họ đưa ta đến an táng nơi công chúa nên yên nghỉ.”
Tần Thanh Dao đau lòng đến nghẹn họng, môi khẽ run, muốn nói gì đó nhưng chẳng biết nên mở miệng từ đâu. Cuối cùng chỉ có thể ôm nàng thật chặt vào lòng, gắt gao không rời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play