Ngươi một lời, ta một tiếng, chuyện trò rôm rả, một bữa cơm kéo dài đến tận giờ Tuất mới tàn. Cả nhà San Tư an ổn trở về, mọi người đều yên lòng, rửa mặt qua loa xong chẳng bao lâu, đèn đuốc các phòng đều tắt.
Tân San Tư gối đầu lên cánh tay Lê đại phu, dựa vào lòng hắn lim dim ngáp dài, chậm rãi nhắm mắt lại:
“Tin Tuyệt Sát Lâu sụp đổ hẳn đã truyền đến Mông Đô rồi. Chàng nói, Thanh Dao kia có theo Minh Sơ trở về không?”
“Không biết.” Lê Thượng vùi mặt vào tóc nàng, nhẹ giọng: “Nhưng ta hy vọng bọn họ sẽ đến tìm ta.”
“Ta cũng vậy.” Tân San Tư mở mắt ra, vươn tay mò về phía ổ chăn nhỏ cạnh bên. Lê Cửu Cửu đưa một bàn tay bé xíu lên bên má, ngủ đến đỏ hồng cả mặt.
Tại khu rừng hoang Thạch Diệu Sơn – nơi ba bề nước bao quanh, chỉ có một mặt giáp với Lĩnh Bụi Gai. Những kẻ bị giam trong nơi ấy đều là yêu nghiệt nhân gian, từng người đều mang tội ác tày trời. Đêm khuya tĩnh lặng, chỉ còn tiếng củi khô bị ném vào nồi to đang cháy rực. Lính gác tuần tra, mười năm như một ngày chưa từng lơi lỏng, tuy biết rõ trong núi sẽ không có việc gì phát sinh, nhưng vẫn không dám chủ quan.
Việc Tân San Tư đạp sập đại môn Tuyệt Sát Lâu, cũng đã truyền tới nơi này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT