“Thích Lân đúng là do ta nhận nuôi,” Thích Uân nhẹ giọng nói, “Nhưng Phượng Ngọc thì không. Việc hắn bái nhập môn hạ Võ Đang, tuy có phần là vì ta, nhưng then chốt vẫn là ở Dữu Kỳ Niên. Năm xưa, ta từng thiếu ông ấy một ân tình. Sau này, khi Dữu Kỳ Niên xem cốt tướng cho Phượng Ngọc, thấy hắn chí khí cứng cỏi, thân thế lại đáng thương—từ nhỏ đã không còn cha mẹ—liền đến tìm ta.”
Ánh mắt ông trầm ngâm, dường như nhớ lại những chuyện cũ xa xưa: “Đương nhiên, Dữu Kỳ Niên cũng đang đánh cược—cược rằng Phượng Ngọc có thể nên người. Kết quả, Phượng Ngọc không phụ kỳ vọng, ông ấy đã thắng.”
Ông nhìn về phía Dư Nhị, nghiêm giọng: “Ngươi có tin hay không thì tùy, nhưng giữa Thích gia và Phượng Ngọc, chưa từng có qua lại gì.”
Dư Nhị lạnh nhạt cười khẽ: “Là chưa kịp qua lại thôi… Vậy còn Thích Lân?”
“Thích Lân…” Thích Uân khẽ thở dài, tay lần nữa vươn tới đĩa điểm tâm, nhặt lấy một miếng đưa lên miệng, cắn nhẹ. Nhai kỹ, nuốt chậm, ông chậm rãi nói: “Lòng người… ai mà chẳng tham. Ta từ nhỏ chỉ mong ăn no. Khi đã ăn no rồi, lại bắt đầu mơ tưởng có thịt cá trên bàn. Có thịt rồi, lại mong mỗi ngày đều được ăn món mặn…”
Ông khẽ bật cười, nhưng giọng nói lại u ám hẳn: “Ta luôn có một nguyện vọng: Đó là gây dựng Thích gia trở thành một thế gia nhất lưu trong võ lâm giang hồ. Khi mới lập Tuyệt Sát Lâu, ta cũng có ý định ấy… nhưng chưa từng dám kỳ vọng nhiều. Vậy mà khi Tuyệt Sát Lâu bắt đầu nổi danh, dần chiếm thế thượng phong, tâm ta—đã thay đổi.”
Ngũ Lí trầm giọng nói: “Cho nên ngươi mới đưa Thích Lân đến cạnh ta?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT