Chưởng quầy lặng lẽ nhìn chăm chú vào gương mặt Phàm Thanh, hồi lâu không thể hoàn hồn. Đứa nhỏ này chỉ độ ba bốn tuổi, thân cốt đã hiện rõ, dung mạo thực xinh đẹp. Nhưng gương mặt kia… bốn vết sẹo chạy dài qua má, mỗi một đường đều sâu hoắm, lồi lõm không đều, giữa trán tựa hồ còn khuyết mất một mảng da thịt. Chỉ cần liếc nhìn cũng đủ biết là thương tích khó lành, lành rồi cũng để lại dấu vết suốt đời. Là ai lại nỡ xuống tay ác độc đến như thế?
Nghỉ chân chừng hai khắc, lão hòa thượng lại dẫn Phàm Thanh rời khỏi tiệm sách, tiếp tục hướng về phía đông mà đi.
Trên đường phố lúc này chỉ lác đác bóng người, tiết trời rét buốt, vạn vật ảm đạm tiêu điều. So với Sùng Châu, tháng mười một ở Tự Vân Thành vẫn còn ấm áp hơn đôi chút, phố xá cũng xem như có phần náo nhiệt.
Đoàn người hơn trăm tuấn kỵ rong ruổi qua phố dài, cuối cùng dừng chân bên ven sông, trước Thấm Phong Lâu.
Giữa trưa, cửa lớn Thấm Phong Lâu đóng chặt, không một bóng người. Đội hình chỉnh tề, hai trăm dũng sĩ theo lệnh giơ tay hợp thế, đồng loạt xuống ngựa, rút binh khí, phân ra vây kín toàn bộ lâu viện.
Đồ Lục bước lên trước, đưa tay gõ cửa.
Trong lâu, chưởng quầy và thủ lĩnh ám đao của Thấm Phong Lâu đã chờ sẵn dưới lầu. Nghe tiếng gõ cửa vang vọng, thủ lĩnh ám đao khẽ gật đầu ra hiệu cho chưởng quầy lên tiếng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT