Trong phòng chẳn có ai, trong đầu Tân Duyệt Nhi không ngừng hiện lên dáng vẻ kỳ quái của kẻ điên ban nãy, môi nàng dần mím chặt.
Tân gia thế nào, Tân San Tư hoàn toàn chẳng để tâm. Nàng một đường cắm đầu chạy như bay giữa con đường trống vắng, chẳng dám ngoái đầu nhìn lại lấy một lần, mãi cho đến khi bị bức tường thành chắn lối mới chịu dừng bước. Nàng vịn tường, khom người thở hổn hển từng ngụm lớn. Đêm khuya tĩnh mịch, nơi này ngoài nàng ra không còn một bóng người sống. Hai chân mềm nhũn, nàng ngã ngồi bệt xuống đất.
— Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Nàng rơm rớm nước mắt, vốn tưởng chỉ là đọc tiểu thuyết đau lòng một chút, nào ngờ vừa khéo lại trùng tên trùng họ với một nữ nhân điên, thế mà liền bị xuyên tới?
Nguyên thân đâu? Theo tình tiết truyện, nữ điên kia vẫn chưa tới ngày chết cơ mà…
Chẳng lẽ nàng đã đoạt xác người ta?
Đôi mắt đã quen với bóng tối, Tân San Tư nhìn quang cảnh xa lạ trước mắt, nỗi bi thương dâng lên từ tận đáy lòng. Ở hiện thế, nàng sớm đã không còn cha mẹ, bốn tuổi đã theo ông bà ngoại mà sống.
Ông bà ngoại là thợ thủ công, một người giỏi đan lát, một người tinh nghề điêu khắc. Hai ông bà cùng nhau làm tiểu cảnh, thu nhập tuy khá nhưng chẳng ổn định. Có khách đặt hàng, họ còn phải lặn lội xa xôi tìm nguyên liệu.
Nàng cứ thế mà lớn lên trong lay lắt, tốt nghiệp đại học rồi đi làm ba năm, vừa định thi chứng chỉ chế tác thủ công sư, nào ngờ bà ngoại lại phát hiện mắc ung thư gan.
Vỏn vẹn nửa năm, người đã đi rồi. Ông ngoại đau thương quá độ, trí nhớ hỗn loạn, chẳng nhớ được ai, chỉ một mực nhớ mỗi việc: tập thể dục buổi sáng.
Vì chăm lo ông ngoại, nàng nghỉ việc, ở nhà mở một tiệm online bán đồ tre trúc, khắc gỗ, và tiểu cảnh. Ngày tháng tuy vất vả, nhưng cũng yên ổn. Ông ngoại ngây ngốc suốt hai năm, đến một ngày bỗng nhiên tỉnh táo, vào bếp nấu một bàn đầy món nàng thích. Hôm ấy, ông nằm xuống, rồi chẳng bao giờ tỉnh lại nữa.
Lo xong tang lễ, nàng như trút hết khí lực, tinh thần sa sút. Không còn hứng thú làm tre trúc, chẳng điêu khắc, càng chẳng động tay dựng tiểu cảnh. Cửa tiệm online bị nàng bỏ mặc, bản thân thì nằm liệt trong nhà, hết quyển tiểu thuyết này tới quyển khác. Đói thì gọi cơm hộp, khát thì uống nước, ra khỏi cửa cũng chỉ để vứt rác… Gần nửa năm, ngày tháng cứ thế mà trôi qua.
Đợi đến khi nàng dần chấp nhận kiếp sống cô độc… thì chuyện này xảy ra.
Nàng nghẹn ngào thành tiếng, nước mắt trào ra như lũ, chẳng cách nào ngăn nổi.
— Tân San Tư, rốt cuộc là ngươi tạo nghiệt gì, mà phải gánh chịu những điều này?
Vậy, tiếp theo phải làm gì?
Tuy ở hiện thế nàng đã không còn ràng buộc, nhưng nơi này... ai lại muốn ở nơi này chứ?
Nàng muốn về nhà… nàng muốn về nhà…
Tân San Tư hoảng loạn tột độ, nhưng lại không dám bật ra tiếng khóc, chỉ đành cắn môi dưới, ôm lấy chính mình.
Nàng khóc chừng một khắc, có lẽ là quá mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, tiếng khóc dần nhỏ lại, hơi thở cũng chậm rãi đều hơn. Nàng thiếp đi.
Trong mộng, vẫn là một đêm hè âm u, thời tiết ngột ngạt.
Tòa chung cư sáu tầng cũ kỹ được quét lại nước sơn cam vàng cho sạch đẹp, phía chính phủ còn treo khẩu hiệu chỉnh trang đô thị. Tầng một, phòng 31, trong phòng vang lên tiếng khóc nức nở nặng nề.
Một nữ nhân tóc tai tán loạn, sắc mặt trắng bệch như giấy, ngồi bệt trên giường, hoảng hốt nhìn bốn phía. Qua thật lâu, tựa hồ xác định không có gì nguy hiểm, thân thể nàng mới dần thả lỏng. Ánh mắt vẫn dõi chặt về phía cửa viện chưa đóng hẳn, rồi cẩn thận từng chút trườn khỏi mép giường.
Xuống giường, cử động cơ thể cứng nhắc, nàng chậm rãi lê bước ra sân nhỏ phía ngoài.
Sân viện chừng mười mét vuông, ba giàn trồng hoa chất đầy chậu cảnh, bài trí tinh xảo, cảnh sắc thanh nhã, nhưng hoa cỏ đã khô héo, như lâu ngày không được chăm sóc. Góc sân chất đống ngổn ngang đá vụn, sành sứ, mảnh gỗ…
Nữ nhân đứng giữa sân, ngửa đầu nhìn trời, nước mắt lã chã rơi xuống, men theo khoé mắt chảy vào tóc.
Trời đêm âm trầm nổi sấm, thân thể nàng dần mất sức, ngã vật xuống sân. Nàng nằm đó, không động đậy, mắt nhìn lên bầu trời rồi chậm rãi khép lại.
Một tia sét lóe qua, “răng rắc” một tiếng vang vọng.
Tân San Tư giật mình bừng tỉnh từ trong mộng, miệng còn lẩm bẩm: “Tốt quá rồi…”
Âm thanh còn chưa dứt, mảnh ký ức rời rạc liền như đoạn phim chiếu chậm ùa về, hiện rõ từng màn trong đầu.
Nàng ngây người, đến cả hơi thở cũng quên mất.