Vài gã tráng hán đồng loạt rút đao, dây thừng trói rương lập tức bị chém đứt. Không đợi hiệu lệnh, bọn chúng đã nôn nóng mở nắp. Những kẻ ẩn thân trong rương Đồ Lục, Đồ Bát từ lâu đã đợi giờ khắc này — tựa mãnh hổ xổ lồng, so với lũ kia còn hung hãn hơn bội phần. Trình Dư Lương đến chậm chỉ chừng mấy nhịp thở, mà lúc ấy, cửa sau lẫn cửa ngách đều đã rơi vào tay bọn chúng.
Xích Kiếm ngồi xổm bên cạnh Hà Ngạn Minh, giọng điềm nhiên: “Ngươi có biết ai là ‘Phương Khoát’ vừa vào tiền viện không?”
“Ô… ô…” Hà Ngạn Minh cằm bị đánh lệch, tứ chi bị phế, nằm sóng soài trên đất trong một tư thế vặn vẹo quái dị. Xích Kiếm đưa tay vỗ nhẹ lên mặt hắn, lạnh nhạt nói: “Kiếp sau, đừng để lòng tham làm mờ mắt nữa.”
Trong tiền viện, khi “Phương Khoát” đặt chân vào Nghĩa Hoa Đường, mặt đất đã sớm được dọn sạch, chẳng còn chút hỗn loạn nào.
Hà Ngạn Dặm ngẩng đầu đánh giá người vừa tới, vài nhịp thở sau mới chậm rãi nâng tay hành lễ, cùng bốn người đệ đệ đồng thanh: “Kính đã lâu, đại sư.”
“Lão nạp truy tra án diệt môn của Lê gia Thản Châu, đã tròn hai mươi năm.” “Phương Khoát” ánh mắt thâm trầm, ngữ khí như đinh đóng cột: “Giờ chính là lúc kết thúc.”
Hà Ngạn Trình khẽ nhếch môi cười, điềm nhiên đáp: “Đại sư, chuyện Lê gia bị diệt, có can hệ gì tới Hà gia chúng ta? Hà gia đời đời làm nông, quanh năm chân lấm tay bùn, xưa nay không từng dính líu điều chi khuất tất…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT