Trước tiếng cười giễu cợt vô lễ, Đàm Tư Du lại vẫn trấn tĩnh như thường, tĩnh lặng đến mức khiến người ta ngỡ rằng nàng thật sự tin chắc Mông Diệu sẽ cưới mình.
Ba Sơn và Ba Đức đứng hai bên nàng, sắc mặt đều thoáng chút khó tin, tựa hồ cũng là lần đầu chứng kiến một người mặt dày đến như vậy. Thành Nam Vương sẽ cưới nàng sao? Nàng là thân phận gì? Cưới nàng thì có lợi ích gì? Hay chỉ để người đời chê cười?
Mông Diệu khép lại quyển binh thư trong tay, nhẹ nâng tay phải, vỗ vỗ khóe mắt như có chút ướt át, giọng lười biếng không để tâm:
“Ngươi biết không? Ngươi có thể đứng đây, mở miệng nói chuyện, đã là bổn vương phá lệ khai ân rồi.”
“A Du biết.” Đàm Tư Du không kiêu ngạo, cũng chẳng siểm nịnh, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, toát lên vài phần tự tin:
“Nhưng Vương gia cũng nên hiểu rõ, cưới ta, chính là có thể mượn được thế của a ba ta, kết thành một mối với Hột Bố Nhĩ thị hùng mạnh.”
Lời nàng nói, Mông Diệu nghe vào tai như trò cười. Hắn không phủ nhận bản thân muốn giành lại vị trí kia, cũng biết mình cần sự hậu thuẫn từ các đại thị tộc. Nhưng Đạt Thái, chẳng qua chỉ là con thứ của Hột Bố Nhĩ thị, lại là dòng thiếp. Hàn Linh Xu đã chết, nếu còn sống, Đạt Thái còn không xứng xách giày cho bà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT