hìn đài Phật trống trơn, lão già nheo cặp mắt vẩn đục lại, ánh mắt dần mở to, để lộ vết bớt nơi đuôi mắt trái, da má chảy xệ cũng khẽ run rẩy. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không nén được cơn giận, một cước đá lật bàn thờ. Phanh một tiếng, bàn thờ đổ sập, tượng Phật tan tành.
Hắn chỉ dưỡng thương hai ngày, mỗi ngày đều tới đây nhìn chằm chằm, nhưng vẫn không thấy bóng người. Đợi thêm một chút, hắn xoay người rời đi, bước nhanh. Phải đến Hoàng Giang — hắn cần phải dời vật của Hoàng Giang dời đi.
Chủ nhân Bách Thảo Đường đã giết Cô Sơn… Nhưng vì sao Lê Thượng và Diêm Tình lại tra ra nhanh như vậy? Rốt cuộc bọn họ biết được bao nhiêu? Biên lai mượn đồ mà Cô Sơn từng cất giấu có phải cũng đã rơi vào tay họ? Là ai đã đưa Soa Nhất tới Tự Vân Thành?
Càng nghĩ, thân thể Phương Khoát càng lạnh. Mười năm rồi, kể từ khi Lê gia bị diệt môn, đã qua đúng một thập niên. Vì sao… vì sao vẫn không chịu buông tha cho hắn?
Hắn chỉ viết một quyển thoại bản! Người diệt môn Lê gia không phải hắn — là Thích Ninh Thứ, là thuận theo thế mà ra tay. Nếu muốn trách, thì trách mẹ của Lê Thượng. Nếu bà ta không chê nghèo ham giàu, mượn cớ Thích Ninh Thứ thi võ trạng mà từ hôn, Thích Ninh Thứ sao có thể ra tay tuyệt tình đến thế?
Tất cả là nhân quả. Nhân quả mà thôi, liên quan gì đến hắn? Hắn thậm chí còn chưa từng nghĩ sẽ mượn được bạc từ Lê gia, mà dù có mượn được, hắn một đồng cũng chưa dùng tới!
Vậy mà suốt mười năm nay, hắn sống trong hoảng sợ, lúc nào cũng như có dao kề cổ!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT