“Họ Lê, lại còn là dòng dõi hoàng thất ư?” Tiết Băng Ninh lòng sáng như gương, chậm rãi nói: “Thản Châu Lê gia…” Ngọc Lăng Cung có ghi chép về Lê đại phu, chỉ nói rằng hắn là kẻ ăn mày được Bạch Tiền được nhặt về nuôi nấng, không ngờ lại mang thân thế như vậy.
Lê Cửu Cửu vươn ngón tay út non nớt, định đưa hạt châu trong tay vào miệng. Tân San Tư vội ngăn lại, sắc mặt lộ ra nét trầm ngâm: “Nhiều trân bảo như vậy chìm dưới đáy sông, thế mà chẳng có một chút gió truyền ra…”
Lê Thượng cũng không rõ ngọn nguồn. Xích Kiếm và Lục Hào gần như đồng thanh:
“Chúng ta nên nhanh chóng vớt hết lên.”
Phải vậy. Lúc rời khỏi đáy sông, nàng vốn đã định sau khi gặp được bọn họ sẽ quay lại thu dọn. Một người thì sức mọn, chẳng dám tham lam quá. Nhưng giờ có thêm nhiều người, lại là những cao thủ thân thủ bất phàm, giữ được những thứ ấy xem như không uổng công liều mạng.
Tiết Băng Ninh xé một miếng bánh gạo bỏ vào miệng, ánh mắt dừng lại nơi Lê đại phu:
“Lời vừa rồi của ngài, ta không tán đồng. Vàng ta có thể không đưa, nhưng nếu ngài còn ở đây, sao có thể nói đồ của Lê gia là vô chủ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT