Nước mắt chậm rãi tuôn rơi, lặng lẽ lấp đầy hốc mắt đỏ hoe. Lâm Nghiêu cúi đầu, ánh mắt từng chút một dời khỏi Tô Vũ Thừa, rốt cuộc dừng lại nơi thân ảnh nữ nhân đã từng thuộc về hắn—người mà hắn nợ nhiều nhất đời này. Hắn nhìn nàng, ánh mắt dâng trào áy náy và bi thương.
“Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó…” Tô Ngọc Chi nhíu mày, ghét bỏ ra mặt, “Cũng đừng tỏ ra hối hận. Như ta đã nói từ hôm qua, ân oán giữa Lâm gia và Tô gia, Uông gia, Hàn gia, đều sẽ từng khoản từng khoản tính cho rõ ràng. Nợ bạc trả bạc, nợ máu hoàn máu.”
“Chuyện này… có thể kết thúc như vậy được không?” Lâm Nghiêu khẩn cầu, giọng khàn hẳn đi, “Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, Nhất Kiếm sơn trang, Tam Thông giáo, Nhất Giới Lâu đều đã can thiệp. Giờ Lâm gia không còn chỗ đứng trong giang hồ nữa… Ngọc Chi, tha cho Lâm gia đi, được không?”
Tô Ngọc Chi khẽ mím môi. Lúc này mà cầu nàng tha, Lâm Nghiêu đúng là biết lựa thời điểm. Chỉ cần trong lòng nàng còn vương chút tình cảm, chỉ cần nàng mềm lòng, thì hắn sẽ có đường sống. Chỉ tiếc, Lâm – Uông – Hàn ba nhà đã dồn người đến bước đường cùng, từ lâu đã tuyệt sạch đường lui.
Phượng Hỉ Nhất đứng một bên, khẽ nghiêng đầu, không hiểu nổi. Trên đời này sao có thể có người mặt dày như vậy?
“Tha?” Tô Ngọc Chi cười lạnh, ánh mắt ngập đầy sương lạnh, “Ngươi bảo ta tha thế nào? Bọn họ có thể đứng ở đây, không phải nhờ các ngươi nương tay, mà là vì Tô gia ta mệnh lớn.” Nàng chỉ về phía mẹ và đệ đệ.
Lâm Nghiêu nghẹn ngào: “Tô gia đã bình an vô sự, Lâm gia cũng đã trả giá quá lớn. Hàn Chấn đã chết, Uông Thành cũng đã chết, ba nhà Lâm – Uông – Hàn đều rơi vào kết cục thê thảm. Ngọc Chi… để mọi chuyện chấm dứt tại đây được không? Từ nay, ngươi đi đường ngươi, Lâm gia đi đường Lâm gia, chúng ta… hai đường không gặp.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play