Quả đúng như lời hắn nói, sáng sớm hôm đó, Uông Thành vội vã chạy đến tiểu viện ở phía đông trấn Song Kiều – nơi Hàn Chấn tạm trú. Nhưng chỉ vừa đặt chân vào, cảnh tượng trước mắt đã khiến hắn sợ đến suýt nghẹt thở. Thi thể còn chưa được nhập liệm, cả viện tràn ngập mùi máu tanh lạnh lẽo, hắn thất kinh bỏ chạy, hồn vía lên mây, không dám quay đầu lại, một mạch chạy thẳng về thành.
Không còn cố kỵ gì nữa, hắn đến thẳng Lâm phủ, bước vào thư phòng, ngồi lì không đi. Trời cũng đã gần tối, trong thư phòng Lâm gia vẫn là bóng dáng uể oải của Uông Thành, cả người rũ rượi, vẻ mặt thất thần.
“Uông bá phụ…” Lâm Phấn muốn mở lời tiễn khách, nhưng lại không biết nên bắt đầu thế nào, đành quay đầu cầu cứu đại ca.
Lâm Nghiêu đứng nơi cửa sổ, sắc mặt u ám, ánh mắt trầm ngưng, hai tay giấu trong tay áo đã siết chặt đến run rẩy. Hắn không ngờ mọi việc lại rơi vào tình cảnh như hiện tại, hỗn loạn ngoài dự liệu.
“Tiếp theo, người gặp nạn chắc chắn sẽ là ta.” Uông Thành mặt mày tái nhợt, giọng nói run rẩy vì hối hận. Lẽ ra hắn không nên tin lời Khinh Y và Hàn Chấn, những hứa hẹn hão huyền rằng chỉ cần kết giao với Lâm gia, lại giúp Lâm Nghiêu thăng chức, thì hắn sẽ có cơ hội cạnh tranh vị trí gia chủ… Nhưng nghĩ lại, Uông gia chẳng qua chỉ có mấy cửa hàng nhỏ, của cải chẳng đáng là bao, hắn tranh giành cái chức gia chủ ấy để làm gì? Để lao tâm khổ tứ như vậy sao?
Lâm Trung Chí trong lòng cũng chẳng yên, ngoài miệng cố gắng trấn an:
“Ngươi đừng tự hù dọa mình. Hàn Chấn tám phần là bị người kia giết, ngươi lại đâu có đụng đến người đó, sợ cái gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT