Ngụy Phảng khẩn trương siết chặt nắm tay, rồi chậm rãi buông lỏng, hỏi:
“Ngươi làm sao khẳng định Lê Thượng chính là hài tử nhà đó?”
“Bởi vì hắn là đệ tử của Bạch Tiền, là được Bạch Tiền nhặt về từ Thạch Tùng Sơn.” Trì Nhiên cười lạnh, “Nếu trong lòng lão phu không có chút chắc chắn, làm sao có thể chạy tới tìm ngươi?”
Ngụy Phảng cụp mắt xuống, nhìn về phía bàn cờ, hít sâu một hơi rồi khẽ thở dài. Hai mươi năm thanh bình, rốt cuộc hôm nay... cũng đến hồi kết. Oan oan tương báo, gậy ông đập lưng ông, đúng là khó lòng thoát khỏi.
Hai khắc sau, Trì Nhiên rời khỏi trúc ốc. Trong căn trúc ốc vang lên một khúc vong linh, rừng trúc cũng theo đó khẽ lay động, dù không có gió.
Tháng bảy ở Trung Thiên, so với tháng sáu thì mát mẻ và dễ chịu hơn một chút. Trên quan đạo, xe lừa lững thững đi không vội không chậm. Đêm qua ngủ khá muộn, lại còn bị bé con nhảy nhót quấy phá, nên Tân San Tư có hơi mệt mỏi. Nàng nhìn khuê nữ đang ngủ say trong chiếc rổ tre, rồi tựa vào người Lê Thượng.
“Mệt thì ngủ một lát đi.” Lê Thượng nhìn về con đường phía trước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT