Trên mặt có chút tê dại, Lê Thượng như say như tỉnh, nghiêng người về phía San Tư.
Tân San Tư vội vàng đỡ lấy chàng, dịu dàng nói:
“Giờ đã không còn sớm, chúng ta nên nghỉ ngơi thôi. Mai thu dọn một chút, ngày kia dậy sớm rời khỏi nơi này.”
“Được.”
Đêm ấy, bọn họ ngủ yên. Trong khi đó, phố Hàm Tuệ, Thấm Phong Lâu lại sáng đèn đến tận bình minh. Trên tầng cao nhà chính, Khỉ Nguyệt vẫn còn uốn lượn vũ khúc, cánh tay trái đeo nụ hoa chưa kịp khép. Phòng số một lầu hai, Hồng Nghiên cũng còn đang nháo loạn. Khăn hồng trắng lả tả rơi đầy dưới chân, không ai buồn thu dọn.
Phòng số hai, cổ sắc gương đồng chiếu vào một căn phòng trống trải thanh lãnh. Qua tường vẫn nghe tiếng thở dồn dập, tiếng r*n rỉ và tiếng gầm khàn, còn chiếc gương thì cứ lặng lẽ chờ đợi chủ nhân không biết bao giờ mới quay về.
Chỉ mấy canh giờ sau, toàn bộ Thản Châu Thành đều truyền tai nhau chuyện đêm qua: Lê đại phu tới tận cửa Thấm Phong Lâu đòi sổ sách! Quan trọng là – Lê đại phu chẳng những tới đòi, mà còn bình an rời khỏi đó!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT