Từ đó, Đàm Tư Du bắt đầu bước chân lên con đường tìm mẹ. Một nữ tử yếu đuối như nàng, diện mạo lại xinh đẹp, ra ngoài khó tránh khỏi gặp phải kẻ xấu quấy rối. Ban đầu, nàng chỉ biết trốn chạy, về sau dần học được vài chiêu thức, rồi cầm lấy binh khí chống trả. Nhờ nội lực thâm hậu, nàng hiếm khi thất bại, chẳng bao lâu đã nổi danh giang hồ.
Hoa nở, bướm đến. Ngọc thịnh, phượng tự tìm đến. Bên cạnh Đàm Tư Du, nhân khí ngày một dày. Từ thiếu chủ tuấn tú của Nhất Kiếm sơn trang, đến giáo chủ chính tà khó phân của Tam Thông Giáo, rồi cả lâu chủ Nhất Giới Lâu – người tinh thông thiên văn địa lý... từng người từng người nối gót kéo đến, vây quanh nàng không dứt.
Đối mặt với bao anh kiệt tuấn tú, Đàm Tư Du vẫn như tuyết liên ngàn năm nơi đỉnh núi, băng thanh ngọc khiết, không vướng bụi trần. Tâm nàng chỉ một lòng tìm mẹ, cho đến khi gặp được Mông Đô vương gia – Mông Diệu.
Mông Diệu phụng thánh mệnh, âm thầm lũng đoạn võ lâm. Lúc đầu, hắn tiếp cận nàng vốn không vì cảm mến, mà là muốn thu phục Đàm Tư Du, mượn tay nàng làm loạn võ lâm. Nào ngờ người tính không bằng trời tính, Đàm Tư Du lại vì hắn mà động tâm.
Nam nữ chính gắn bó từ đây, bao nhiêu yêu hận tình thù dây dưa không dứt… Thậm chí, để nâng cao thân phận cho Đàm Tư Du, nàng – một nữ tử từng bị người xem là kẻ ngoài – bỗng nhiên lại trở thành… hoàng gia trưởng công chúa?
Tân San Tư cảm thấy đầu óc như sấm nổ giữa trời quang.
Hiện tại, nàng đã xác định ba sự thật: Một, bản thân bị nhốt trong nhà lao sắt – mà nhà lao này lại còn to một cách kỳ lạ... Phi! Nghĩ cái gì thế này? Hai, người đang đứng ngoài song sắt, chính là Tân Duyệt Nhi – nữ phụ số một trong 《Tuyết Du Nghênh Dương Truyện》. Ba, Tân Duyệt Nhi gọi nàng là "tỷ tỷ".
Gộp lại ba điểm trên, nàng hiểu rõ – bản thân chính là nữ nhân điên từng truyền nội công cho Đàm Tư Du!
Trong nguyên tác, Tân Duyệt Nhi – tiểu thư một gia tộc võ lâm cỡ trung – có thể tung hoành đến cuối truyện, vững vàng giữ ngôi vị nữ phụ số một, không chỉ vì nàng ta ác độc, mà còn vì sau lưng có một kẻ điên nội công thâm hậu làm chỗ dựa – chính là Tân San Tư.
Nữ chính Đàm Tư Du sau khi biết người truyền cho mình nội công lại là một nữ nhân điên không muốn lưu danh hậu thế, cũng từng cảm kích Tân gia không ít, vì nể mặt Tân San Tư mà nhiều lần nhường nhịn Tân Duyệt Nhi.
Chỉ là, cuối cùng, Tân Duyệt Nhi vẫn chết dưới tay Đàm Tư Du.
“Tỷ tỷ…” Tân Duyệt Nhi cất giọng mềm nhẹ, “Muội đang nói chuyện với tỷ đó, sao tỷ cứ nhìn muội chằm chằm mà chẳng đáp một câu?”
Tân San Tư cựa quậy đôi chân trần, cổ chân bị gông xích nặng nề trói buộc. Trong truyện, từng mối quan hệ đều gút mắt sâu sắc, tình cảm đậm đà mãnh liệt. Thế nhưng đọc cả thiên truyện, người khiến nàng đau lòng nhất lại là nhân vật mang tên… “Tân San Tư”.
“Tỷ tỷ…” Tân Duyệt Nhi khẽ nhíu mày, làm nũng nói: “Tỷ đồng ý giúp muội được không?”
Giúp cái gì? Cướp tân lang ư? Tân San Tư thu hồi ánh mắt.
Nguyên chủ tuy nội công sâu xa, nhưng thần trí lại không ổn định, thường phát bệnh điên dại, nên từ nhỏ đã bị nhốt kín. Trong truyện, nàng có thể trốn khỏi Tân gia, truyền công cho Đàm Tư Du, cũng là vì bị Tân Duyệt Nhi sai đi... đoạt tân lang của cốc chủ Hồng Đại Cốc – Đan Hồng Nghi.
Tân San Tư khẽ động ngón chân, cứng đờ dần dần khôi phục linh hoạt. Trong phòng lao nồng nặc mùi ẩm mốc thối rữa, nàng ngay cả giày cũng không có – đây là cái mà Tân Duyệt Nhi gọi là “cha thương tỷ tỷ” sao?
Buồn cười thật!
Hiện giờ nàng chỉ có một suy nghĩ – rời khỏi nơi này.
Bên ngoài phòng tối đen như mực, hẳn là nửa đêm. Nàng không biết nguyên chủ bị nhốt bao lâu, chỉ biết bản thân – dù chỉ một khắc – cũng không muốn tiếp tục chịu đựng.
Nghĩ đến đây, nàng bắt đầu tổ chức ngôn từ, cất giọng khàn khàn:
“Ngươi… ngươi nói chuyện…”
Nghe tiếng, Tân Duyệt Nhi liền siết chặt tay vịn song sắt, không chớp mắt nhìn người được mệnh danh là “kẻ điên”.
Tân San Tư khô khốc đến khát, liếm môi mấy cái, nuốt nước bọt rồi tiếp tục: “Không phải không thể giúp ngươi… nhưng ta có điều kiện.”
Nàng tận lực để ánh mắt trở nên lãnh đạm, lướt nhìn bốn phía. Không có ký ức nguyên chủ, nàng không rõ người kia bao năm qua sống thế nào, chỉ cảm thấy nơi này khiến người ta nghẹt thở, đau lòng vô cùng.
“Điều kiện?” Tân Duyệt Nhi sững người. Một kẻ điên… lại biết ra điều kiện?
Tân San Tư âm thầm tự trấn định, cố gắng thể hiện bản thân đủ gan dạ. Dù gì nguyên chủ võ công cao cường, người trong Tân gia cũng e ngại ba phần. Nàng giữ giọng bình tĩnh, chậm rãi nói:
“Đúng. Ta có thể giúp ngươi cướp tân lang, cũng có thể giúp ngươi giết Đan Hồng Nghi. Nhưng sau khi việc thành, ta không muốn tiếp tục bị nhốt ở đây.”
Ánh mắt nàng trở về trên người Tân Duyệt Nhi, bình tĩnh nói tiếp: “Ta có thể tiếp tục bị giam giữ, nhưng phải được ăn no mặc ấm.”
Tân Duyệt Nhi bị nàng nhìn thẳng mà chột dạ. Hôm nay “kẻ điên” dường như có gì đó khác lạ – không chỉ nói nhiều, mà còn tỉnh táo hơn hẳn.
“Nếu ngươi đồng ý…” Tân San Tư buông tay khỏi đầu gối, chậm rãi đứng dậy, thân hình loạng choạng hai lượt, sau đó cố nén run nói tiếp, “Thì cởi xiềng chân cho ta ngay. Nếu không đồng ý, liền xoay người rời đi.”
Tân Duyệt Nhi nuốt nước bọt, bật ra một tiếng động khẽ. Nàng nhìn người trong lao, do dự hỏi: “Cởi… xiềng chân?”
“Ta muốn tắm rửa, ăn cơm. Ngươi gọi người dọn dẹp nơi này đi.” Tân San Tư biết rõ, Tân Duyệt Nhi đối đầu với Hồng Đại Cốc, nhắm vào Đan Hồng Nghi, thật ra là vì ghen ghét Đan Hướng Tang – nữ nhi của Đan Hồng Nghi.
Đan Hướng Tang, đệ nhất mỹ nhân võ lâm. Dung mạo tuyệt sắc như tiên giáng trần. Nếu không có mẹ bảo vệ, hậu quả nàng phải chịu e rằng thê thảm vô cùng.
Nói Tân Duyệt Nhi ác độc? Quả thực không sai chút nào.
“Nhưng mà tỷ…” Tân Duyệt Nhi muốn nói gì đó, nhưng thấy nàng cau mày thì lập tức ngừng lại. Suýt nữa thì nàng quên mất – tỷ tỷ hai ngày trước vừa phát bệnh xong, trong vòng mười ngày nửa tháng sẽ không tái phát. Nghĩ vậy, trong lòng nàng cũng bắt đầu cân nhắc…