Dao Vân giống hệt như trong mộng, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm liếc hai người kia, lạnh lùng nói: “Nếu đại ca cần dùng trại ngựa, vậy ta ra ngoài chạy vài vòng.” Dứt lời, nàng xoay người lên ngựa, giật cương quay đầu, hai chân kẹp bụng ngựa, hô một tiếng: “Giá…”
Vị này hẳn chính là muội muội của Nạp Hải – Dao Vân. Lão nhân đưa mắt nhìn theo bóng lưng nàng, lưng thẳng tắp, sau đó liếc nhìn người bên cạnh: “Đại nhân, lời vừa rồi của chúng ta, có thể hay không…”
“Nàng nếu có tâm, hiện tại đã ở Mông Đô.” Nạp Hải sớm đã biết muội muội mình rất thông tuệ. Nhưng một khi lòng người đã chết, thì sự thông tuệ ấy chẳng còn uy hiếp gì hắn nữa. Hiện tại, tác dụng duy nhất của Dao Vân chính là gả cho Tát Nhĩ Tháp.
Lão nhân đưa tay xoa lên vành tai dày chắc của mình, khẽ thở dài: “Tiếc là khi nãy không nhìn rõ mặt tiểu thư, nếu không lão hủ còn có thể bói cho nàng một quẻ.”
“Ngươi có lòng.” Dao Vân đã đi xa, Nạp Hải thu ánh mắt về: “Nếu đã biết phá mệnh thước ở đâu, vậy đi lấy về đi.” Hắn ném khối thiết bài cho lão tăng, rồi bước nhanh vào trại ngựa.
Lão nhân ôm phất trần, dùng ngón cái tay phải lướt nhẹ mặt trên khối thiết bài lồi lõm, nhàn nhạt cười: “Trì Nhiên tất sẽ không để đại nhân thất vọng.”
Dao Vân cưỡi ngựa ra khỏi ngõ Thạch Vưu, rẽ vào phố Mộng Lan. Con phố vắng lặng, nàng giục ngựa hướng về phía đông. Ngựa dần tăng tốc, thân hình nàng cũng theo đó mà thấp xuống. Gió vút bên tai, phần phật vang lên. Trong lòng nàng vẫn còn cuộn trào sóng lớn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT