“Đại ca nói tốt, vậy thì là tốt rồi.”
Nghe vậy, Nạp Hải hơi không thoải mái, đưa mu bàn tay ra sau lưng: “Đại tẩu muội sang Đông Uyển rồi, phải một lúc nữa mới về.”
Gọi người đến, lại cố ý chọn lúc này để đi Đông Uyển... Dao Vân trong khoảnh khắc chỉ cảm thấy mệt mỏi, không muốn ứng phó thêm, hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra, nhàn nhạt nói: “Vậy thì ta về Lạc Tĩnh Lâu trước. Còn của hồi môn, các người cứ làm theo lệ thường, không cần tìm ta bàn thêm nữa.”
Thấy nàng xoay người bước ra ngoài, Nạp Hải trầm mặt: “Hôn sự giữa muội và Tát Nhĩ Tháp đã định, ta hy vọng muội hiểu rõ.”
“Không rõ thì sao, chẳng lẽ ta có thể thoát khỏi lòng bàn tay của huynh?” Dao Vân không quay đầu lại, bước đi thong thả mà vững vàng ra khỏi phòng, bước xuống bậc thềm, nhìn con đường phía trước, sống mũi cay cay, hai mắt dần dần mờ lệ. Mười một tuổi, nàng đã mong muốn được gả đi, rời khỏi Khách Liệt Diệc thị, rời khỏi cái gọi là huyết thống tình thân này.
Nàng từng nghĩ sau khi thành thân, sẽ ra sao xử lý việc nhà, ra sao lo toan cuộc sống... Vì một phần tư tưởng ấy, nàng đã theo Tương nãi ma học may vá, học nấu ăn, học tính sổ... Vừa học vừa chờ đợi. Nàng đâu có mong gì nhiều, không cần vinh hoa phú quý, chỉ mong người kia là một người biết điều, hiểu lý.
Nhưng cuối cùng, nàng chờ được gì? Cái người đã sinh ra nàng kia, chính tay đẩy nàng vào hố lửa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT