Nghe thấy tiếng khóc của nhi tử dần dần yếu ớt, Ba Nhĩ Tư quỳ gào thảm thiết, nhìn thi thể nhỏ nhoi trước mặt Mông Diệu. Từ sau khi Ô Oánh chết, hắn vẫn luôn thấp thỏm, sợ hãi ngày này sẽ đến. Nhưng không ngờ, ngày đó lại tới sớm hơn cả những cơn ác mộng hắn từng trải.
Sấm sét ầm vang, mưa như trút nước. Hắn như bị kéo về đêm Ô Oánh mất – cái đêm mà nàng hấp hối, miệng run rẩy nói: nàng muốn hóa thành lệ quỷ, kéo từng người từng bước rơi vào A Tì địa ngục.
“Vương gia… ta cầu xin ngài giết ta!” Hắn run giọng, nước mưa hoà lẫn nước mắt: “Tất cả đều là lỗi của ta, là ta phụ Toa Na, là ta hại chết Ô Oánh. Dù ngài có đem ta ngũ mã phanh thây, hay bầm thây vạn đoạn, ta cũng không dám oán nửa lời...”
Nhưng... sao lại dễ dàng như thế?
Mông Diệu cúi nhìn hắn, giọng khàn khàn: “Sự việc bại lộ, các ngươi mới chịu nhận sai, mới biết hối hận, mới khóc than bi lụy. Nhưng nếu mọi chuyện không bị lật ra, liệu các ngươi còn nhớ đến thi thể này, còn nhớ đến Ô Oánh sao?”
Giọng nói chất chứa châm chọc, từng chữ như dao: “Không đâu. Các ngươi sẽ vẫn sống tiêu dao tự tại. Có khi bổn vương còn bị các ngươi dắt mũi, cưới một nữ nhân thông gian, sinh ra một nghiệt chủng, cam tâm để các ngươi lấy ta làm công cụ. Các ngươi xem bổn vương là gì?”
Ba Đức – người theo Mông Diệu từ nhỏ, luôn kề vai sát cánh – chưa từng thấy Vương gia bi thương, phẫn nộ đến thế. Trái tim hắn như bị bóp nghẹt. Vương gia đang trách bản thân… trách mình không đủ mạnh để bảo vệ Ô Oánh. Hắn đang sám hối. Hướng về Ô Oánh tiểu thư mà sám hối.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT