“Đúng đúng,” Tân San Tư cũng không lên tiếng đáp lời Lê Thượng, chỉ nói: “Đem đoạn đường nhớ lại rồi vẽ ra đi.”
Tiết Băng Ninh đặt bút vẽ một vòng tròn làm điểm khởi đầu, rồi từ đó tỉ mỉ miêu tả lại đoạn đường mình từng đi qua:
“Đêm qua, ta vừa đặt chân lên đại lộ liền cảm thấy có động tĩnh lạ. Bốn phía không có chỗ nấp, chỉ có thể trèo lên cây nín thở. Một đám hắc y nhân từ phía đông đi tới, xuyên qua đường lớn, hướng Tây Bắc mà đi. Ta sợ bọn họ quay đầu lại, liền nán lại trên cây thêm một hồi, nhân tiện vận âm hàn chi khí ngưng miệng vết thương, sau đó nhắm mắt dưỡng thần… Không ngờ khi tỉnh lại, đã nằm trên xe của các ngươi.”
“Ngươi dùng âm hàn chi khí ngưng miệng vết thương xong, có phải không còn cảm giác đau nữa?” Phong Tiếu hỏi.
Tiết Băng Ninh biết mình đã sơ suất, xấu hổ cắn môi, cúi đầu.
Phong Tiếu nghiêm mặt dạy bảo:
“Âm hàn chi khí không chỉ có thể tạm thời cầm máu, mà còn khiến ngươi tê liệt thần kinh cảm giác. Lúc căng thẳng thì không sao, nhưng khi vừa nhắm mắt buông lỏng, rất dễ lâm vào hôn mê. Sáng nay nếu không nhờ Tiểu Xích Tử chú ý thấy máu nhỏ trên cây, ngươi chỉ e đã không còn tỉnh lại được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play