Ven đường có nhiều lối nhỏ, thi thoảng xe lại xóc nảy một chút, Lâm Tầm mỗi lần đều tỉnh giấc khi sắp chìm vào giấc ngủ sâu. Đến khi cậu hoàn toàn từ bỏ, liền thấy Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang đang ngủ ngon lành.
Hơi thở đều đều phập phồng, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, thoạt nhìn đã thấy là một đứa trẻ rất dễ thương.
Lâm Tầm nhìn chằm chằm một lát, cảm thấy câu nói nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài quả có lý.
“Có phải cảm thấy hơi chướng mắt không,” Giọng Tô Tần nhàn nhạt truyền tới, “Vứt đi chôn thế nào đây.”
Cảm thấy hắn đang vì chuyện bức Quan Âm Tống Tử đồ mà tâm trạng không tốt, Lâm Tầm quay lưng về phía hắn thở dài một hơi, may mà đã che đi con dấu của Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang trên bức họa.
Rốt cuộc là mình đuối lý, Lâm Tầm cảm thấy cần thiết khéo léo nhắc nhở Tô Tần rằng đề nghị vừa rồi có chút tàn nhẫn. Cậu chỉ vào đứa trẻ đang ngủ say như một thiên thần nhỏ, nói: “Ngài xem hắn ngủ đáng yêu như vậy, giống một tiểu thần tiên… Hay là vẫn nên mang rao bán đi?”
Khi họ đang nói chuyện, một bàn tay nhỏ nhắn chống sập gỗ ngồi dậy. Trang chủ Vô Ưu Sơn Trang sửa lại quần áo, nhìn dáng vẻ là đã tỉnh táo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play