[*Chi (痴): Từ này mang ý nghĩa tiêu cực nhiều hơn. Nó thường ám chỉ sự ngu muội, mê muội, si dại, thiếu tỉnh táo trong suy nghĩ và hành động. Hoan (歡): Ngược lại, từ này mang ý nghĩa tích cực, thể hiện sự vui vẻ, hân hoan, niềm vui sướng.]
***"Đêm Hè Bạch" Là “Hạ Bạch” á nha mn, tui có quên sửa thì mn nhắc tui với nha:((
Dưới trời đông giá tuyết, một bóng người mặc y phục màu xanh đứng ở trước cửa chính sơn son nguy nga, tuyết rơi trắng xóa làm tóc đen của cậu cũng nhuộm điểm trắng, thế nhưng thiếu niên lại dường như không hề hay biết. Bên ngoài cửa có bốn tên thủ vệ đứng thẳng lưng như cây tùng, trong đó một người trầm giọng quát: “Người tới dừng bước!”
Lúc Hắn cất tiếng, khí thế từ trong cơ thể tràn ra như sóng lớn cuồn cuộn.
“Kim Đan tu sĩ.” Lâm Tầm âm thầm nghĩ: “Không hổ là một trong những cự phách của Tu Chân giới – Lâm thị gia tộc.”
Khi luồng khí kia tràn tới, chưa kịp lan gần đến cậu một tấc, thì đã bị một luồng uy lực vô hình phản hồi lại, khiến thủ vệ bị chấn động lui một bước, ánh mắt nhìn Lâm Tầm liền lộ ra vài phần khiếp sợ. Thế nhưng rất nhanh Hắn liền phát hiện, người ra tay không phải thiếu niên trước mặt, mà là sau lưng cậu – không khí khẽ dao động, một lão giả bước ra từ hư không.
“Mạc lão.” Thủ vệ giật mình cất tiếng.
Lão giả phất tay ra hiệu không cần nhiều lời, “Vị này chính là tiểu thiếu gia, về sau không được vô lễ.”
Nói rồi không thèm để ý ánh mắt khiếp sợ của thủ vệ, Hắn nắm lấy cánh tay thiếu niên, chớp mắt liền biến mất tại chỗ.
Lâm gia – một trong những gia tộc cổ xưa nhất của Tu Chân giới – điệu thấp mà thần bí, không rõ từ bao nhiêu ngàn năm trước đã tồn tại. Lâm gia rất hiếm khi tham dự tranh đấu, thậm chí có những lúc im lìm đến mức khiến người đời quên mất sự tồn tại của nó. Nhưng chính là gia tộc như vậy, lại có nội tình sâu thẳm đến đáng sợ, đến mức ngay cả những siêu cấp tông phái vang danh cũng phải kiêng kỵ.
Hiện tại nơi Lâm Tầm đang đứng là chủ viện của Lâm gia, trật tự vô cùng nghiêm ngặt, bầu không khí nghiêm trang đến mức vượt xa cả vương quốc.
Trong phòng nghị sự của gia tộc, tổng cộng có bốn vị trưởng lão đều có mặt. Những vị trưởng lão này quanh năm không lộ diện, nhưng mỗi lần ra tay đều là nhân vật hô mưa gọi gió. Lần này tất cả đều hiện thân, đủ thấy sự việc không đơn giản.
Mà bên kia, ngồi một vị mỹ phụ, bên cạnh là một nam tử trung niên anh tuấn và trầm mặc. Hắn ngồi nơi đó, khí thế bất động như núi. Bên người bọn họ còn có một thiếu niên tuấn lãng, diện mạo vô cùng nổi bật.
Ở vị trí chủ tọa trung ương, ngồi một lão giả, lông mày tóc trắng như tuyết, xương gò má cao, mơ hồ có thể nhìn ra được bóng dáng mỹ nam thời trẻ. Trên người Hắn không có một chút khí tức dao động, tựa như một lão nhân phàm tục không hề có tu vi, thế nhưng nếu nhìn kỹ vào đôi mắt ấy, sẽ thấy trong đồng tử sâu thẳm, như thể có thể nhìn thấu mọi chuyện trên đời.
Không khí dần trở nên ngột ngạt. Càng lúc, mỹ phụ càng nắm chặt đôi tay. Người trẻ tuổi bên cạnh nhẹ giọng an ủi: “Mạc lão có bản lĩnh thế nào ngài còn không rõ sao? Nếu đã có tin tức, chắc chắn sẽ mang tiểu đệ bình an trở về.”
Nói đến hai chữ “tiểu đệ”, sắc mặt người trẻ tuổi có phần kỳ quái. Đối với người đệ đệ cả đời chưa từng gặp mặt, Hắn cũng chẳng có bao nhiêu mong đợi.
Dù sao tin tức truyền về cho biết đối phương chỉ mới Trúc Cơ, mà Hắn thì được gọi là thiên tài trăm năm khó gặp, tư chất siêu phàm, mười ba tuổi đã dẫn khí nhập thể, mười bốn tuổi đã Trúc Cơ, trong lòng sao có thể không chút coi khinh.
Tiếng bước chân vang lên từ xa, phá tan sự trầm mặc. Một già một trẻ tiến vào, tiếng bước chân tự nhiên là của thiếu niên. Cậu có một đôi mắt đào hoa, khi nhìn người dường như ngập tràn thâm tình, môi mỏng khẽ nhếch như luôn mang theo ý cười, dung mạo rất là tú khí.
Mỹ phụ thấy cậu liền xúc động đứng lên, ánh mắt rưng rưng. Trung niên nam tử bên cạnh cũng không kiềm được mà khẽ rung bả vai, dù chỉ là trong thoáng chốc rất nhỏ.
Cảnh tượng mẫu tử trùng phùng đầy xúc động, Lâm Tầm hơi cúi người, coi như hành lễ.
Mỹ phụ vội vàng đỡ lấy tay cậu, nghẹn ngào: “Hài nhi đáng thương của ta, mấy năm nay, con chịu khổ rồi.”
Lâm Tầm hơi ngừng lại, “Ăn được khổ trong khổ, mới là người trên người.”
Với tu vi Trúc Cơ hiện tại của cậu, câu nói ấy khiến không khí phòng nghị sự khẽ trầm xuống.
Người ngồi ở vị trí chủ tọa hơi ho khan một tiếng, coi như phá tan bầu không khí ngưng đọng.
Mỹ phụ nắm tay cậu, dẫn về phía trước vài bước, “Đây là gia gia của con.”
Lâm Tầm bước lên một bước, nói: “Gia gia hảo.”
Lão nhân khẽ gật đầu, đến mức gần như không thể nhận ra.
Sau lưng cậu, Mạc lão âm thầm thở phào. Vốn cho rằng tộc trưởng sẽ xem thường tu vi của Lâm Tầm, không chừng còn chướng mắt tôn tử này, không ngờ lại không có ý kiến gì đặc biệt.
“Tới, đây là trưởng lão Lâm Hỏa trong gia tộc.” Mỹ phụ tiếp tục giới thiệu.
Lâm Tầm chào: “Lâm Hỏa trưởng lão hảo.”
Trưởng lão mặc trường bào đỏ như lửa khẽ gật đầu.
“Đây là trưởng lão Lâm Viêm.”
“Lâm Viêm trưởng lão hảo.” Nhìn thấy còn có vài người chưa chào hỏi, không đợi mỹ phụ giới thiệu tiếp, Lâm Tầm liền xoay một vòng 360 độ, ôm quyền: “Chào mọi người.”
Mỹ phụ:……
Mọi người:……
Ngay khi bầu không khí rơi vào trầm mặc xấu hổ, trong đầu vang lên một thanh âm lạnh nhạt: 【‘Thiên hạ chi sư’ hệ thống đã vận hành, thỉnh ký chủ mau chóng trói định.】
Lâm Tầm mặc kệ tiếng nói trong đầu, xuyên không, tử vong, lại còn có hệ thống tự xưng gì đó, cậu tạm thời không có thời gian để lý giải toàn bộ, đơn giản là dồn toàn bộ tinh thần vào thân phận hiện tại của mình.
Về lý do Lâm Tầm lưu lạc bên ngoài, ánh mắt của mỹ phụ đầy phức tạp, chỉ đơn giản kể vài câu.
Năm đó vừa sinh Lâm Tầm xong, liền gặp phải thế lực nào đó truy sát, vợ chồng hai người trọng thương, bất đắc dĩ phải gửi Lâm Tầm ở một ngôi miếu hoang, chờ viện binh từ gia tộc đến. Thế nhưng đến khi thoát khỏi truy sát và trở về thì cậu đã không còn tung tích.
Tuy Lâm Tầm không biết tu vi của mỹ phụ là gì, nhưng chỉ xét riêng phụ thân danh nghĩa – Lâm Hoằng Quang, theo lời Mạc lão là một trong ba cao thủ mạnh nhất trong tộc, có thể trở thành phối ngẫu của người như vậy, mỹ phụ tất nhiên cũng không phải người tầm thường. Có thể đuổi giết cả hai người như thế, thế lực kia thật sự đáng sợ.
“Nhìn ta, nói nhiều như vậy. Một đường đi vất vả, chắc con cũng mệt rồi.” Mỹ phụ lau nước mắt, cười dịu dàng, “Con mà không nghỉ ngơi tốt, nương làm sao yên tâm được.”
“Ngươi yên tâm,” Lâm Tầm đáp, “Ta sẽ đi nghỉ ngay.”
Sau khi Lâm Tầm rời khỏi phòng nghị sự, mỹ phụ tựa đầu vào người trung niên nam tử, khóe mắt đỏ ửng, “Ngươi nói xem, đứa nhỏ này… có phải trong lòng còn đang trách chúng ta?”
Trung niên nam tử, “Là ta tin sai người.”
Năm đó bị huynh đệ phản bội, mọi chuyện vẫn còn rõ ràng trước mắt. Hắn an ủi thê tử, “Thêm thời gian nữa, tin rằng đứa nhỏ này sẽ nghĩ thông suốt.”
Dọc đường đi, Lâm Tầm cảm giác được rất nhiều người đang chú ý đến cậu. Trong ánh mắt họ có kinh ngạc, có tìm tòi, nhưng khi nhìn thấy tu vi Trúc Cơ của cậu thì đều không khỏi nhíu mày. Cũng may thân phận của cậu khiến họ không dám biểu lộ rõ ràng.
Tiểu viện độc lập yên tĩnh, linh khí sung túc, là phong thủy bảo địa hiếm thấy. Lâm Tầm có thể nhìn ra nơi này vừa mới được tu bổ, từng cành cây ngọn cỏ trong sân đều được chọn lựa tỉ mỉ, đủ sức chịu rét giữa mùa đông.
“Đối với người trong Lâm gia, phu phụ Lâm thị đích xác xem như tận tâm.” Lâm Tầm khẽ xoay ngón trỏ, vân vê một đoạn cành khô nhỏ, “Đáng thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.”
【Hệ thống: Có người tới.】
Ánh mắt Lâm Tầm trầm xuống, cậu buông tay, cành cây quẹt nhẹ qua mu bàn tay trắng nõn, để lại một vết đỏ nhạt. Cậu như không để ý, chậm rãi bước qua một bên. Ngoài dự đoán, người tới không phải mỹ phụ vừa rồi, mà là phụ thân danh nghĩa – Lâm Hoằng Quang, một trong ba cường giả mạnh nhất Lâm thị nhất tộc.
Lâm Hoằng Quang nhìn thiếu niên trước mắt, trong lòng người nam nhân trầm mặc cường đại này có chút chua xót, “Lần trước gặp ngươi, ngươi còn rất nhỏ.”
Khi ấy vừa mới sinh ra, hài tử khóc mãi không thôi, đôi mắt giống hệt thê tử.
Lâm Tầm mím nhẹ môi dưới, loại tình huống này, cậu không thích hợp mở lời.
Lâm Hoằng Quang rất nhanh khôi phục bình tĩnh, Hắn lấy từ trong ngực ra một phong thư, đưa cho Lâm Tầm.
Cậu nhận lấy, mở ra xem, là thư đề cử để vào Học viện Thiên Thánh.
Học viện Thiên Thánh – học viện mạnh nhất trên đại lục này, duy chỉ có Hoàng Đô Tây Viện là có thể so sánh. Mỗi học sinh bước ra từ Học viện Thiên Thánh đều được các thế lực lớn tranh nhau mời gọi. Nghe nói viện trưởng hiện tại tu vi đã đạt tới Bán Thần.
Tất nhiên, điều kiện chiêu sinh vô cùng nghiêm khắc. Chỉ chọn thiên tài trong thiên tài, tuổi quá hai mươi sẽ không nhận. Tu vi được chia rõ theo từng giai đoạn từ Trúc Cơ đến Kim Đan, mỗi năm có hàng ngàn hàng vạn người lặn lội đến tham gia khảo hạch, nhưng chỉ có vài trăm người được chọn.
Dù vậy, luôn có ngoại lệ. Năm đại gia tộc mỗi năm được giữ một suất đặc biệt – có thể đề cử một người vào viện mà không cần trải qua khảo hạch. Lâm Tầm không cần đoán cũng biết, suất này ban đầu là để dành cho ca ca – Lâm Thiên Dật, nhưng cuối cùng Lâm Hoằng Quang lại trao nó cho cậu.
“Thiên Dật thực lực không tệ, chắc cũng dễ dàng vượt qua khảo hạch.” Lâm Hoằng Quang đơn giản nói, “Còn nửa tháng nữa là khảo hạch nhập học, ngươi có thư đề cử thì không cần tham gia, nghỉ ngơi vài hôm rồi đi cũng được.”
Lâm Tầm gật đầu, “Ta hiểu rồi.”
Sau khi Lâm Hoằng Quang rời đi, Lâm Tầm liếc nhìn thư đề cử trong tay, rồi ném vào túi trữ vật.
【Hệ thống: Thỉnh ký chủ mau chóng trói định, nếu không sẽ bị hoàn toàn mạt sát.】
Lâm Tầm vuốt nhẹ vết đỏ trên tay, “Có chỗ tốt không?”
【Hệ thống: Hoàn thành nhiệm vụ chỉ định thì có thể giúp ký chủ trở về thế giới ban đầu, đến lúc đó ta sẽ cố hết sức giúp ký chủ hoàn thành tâm nguyện chưa xong.】
Ánh mắt Lâm Tầm lóe lên, thật lâu sau mới khẽ cười, “Giao dịch này… cũng không tệ. Nói đi, ngươi muốn ta làm gì?”
【Hệ thống: Thành tựu ‘Thiên hạ chi sư’. Sư giả, là người truyền đạo, dạy học, giải nghi. Ký chủ cần trong thời gian quy định đào tạo những người có tiềm năng trở thành cường giả cấp đại năng ở các vị diện, dẫn dắt họ tiến bước.】
“Cái gì gọi là cường giả cấp đại năng?”
【Hệ thống: Lấy thế giới này làm chuẩn, thành tựu thấp nhất cũng không dưới thần cấp.】
Lâm Tầm: “Thế giới này có bao nhiêu người thành thần?”
【Hệ thống: Không nhiều, chỉ có một Ngụy Thần và sáu Bán Thần.】
Lâm Tầm: “Vậy thế giới này có bao nhiêu người?”
【Hệ thống: Hàng tỉ sinh linh.】
Lâm Tầm:……
【Hệ thống: Ký chủ không cần lo, ta có ba ngàn kiếm pháp, một vạn kiếm quyết, ký chủ có thể kiến tông lập phái, sáng lập Kiếm Tông, chiêu mộ thiên hạ hiền tài.】
Lâm Tầm: “Ta có thiên phú kiếm đạo không?”
【Hệ thống: Không bằng đao đạo.】
Lâm Tầm: “Vậy ở đao đạo, thành tựu lớn nhất của ta là gì?”
【Hệ thống: Đầu bếp.】
Nhưng rất nhanh, hệ thống bổ sung: 【Ký chủ đừng lo, có thể mua kiếm kỹ do hệ thống cung cấp, ngụy trang thành đại sư kiếm đạo. Mỗi lần chỉ cần một vạn linh thạch.】
Không thèm để tâm đến cái giá trên trời kia, Lâm Tầm mím môi cười: “Thiếu thiên phú kiếm đạo thì không bằng chọn hướng khác phát triển. Ta sẽ lập môn phái, nhưng không phải Kiếm Tông.”
【Hệ thống: Chỉ cần không ảnh hưởng đại cục, ký chủ có thể tự do lựa chọn.】
Lâm Tầm gật đầu, “Vậy là được rồi.”
【Hệ thống: Xin hỏi ký chủ chuẩn bị thành lập môn phái nào? Ta có thể cung cấp tư liệu tương ứng, ký chủ chỉ cần đầu tư mua sắm.】
Lâm Tầm: “Hợp Hoan Phái.”
【Hệ thống:……】