Hoàng Đô xưa nay chưa từng có một hài tử thuần lương như vậy được nói đến, nếu để qua thêm ba năm, Lâm Tầm dù có dùng chiêu này cũng khó mà chiếm được lòng tin của đối phương, gần như là vô nghĩa. May mà hiện tại Tô Hưng Bang vừa mang thương tích lại còn trẻ tuổi, chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, mà Lâm Tầm lại xuất hiện đúng lúc, quả thực là thời cơ hoàn hảo để ra tay.
“Múa kiếm cho ta xem.” Một thanh kiếm bất ngờ bị ném tới, không cho cậu kịp đề phòng.
Nhìn cách Tô Hưng Bang đối xử với thanh kiếm của mình, đôi mày Lâm Tầm khẽ nhíu lại.
“Thân là kiếm khách, ngươi phải hiểu rõ, trên đời này không có thứ gì là không thể vứt bỏ, kể cả thanh kiếm trong tay ngươi.”
Tô Hưng Bang đáp: “Kiếm như sinh mệnh, dù muôn vàn cái chết cũng không thể vứt kiếm.”
Trong lòng Lâm Tầm không tán thành lời này. Người chưa từng trải qua sinh tử đều dễ dàng nói ra những lời dõng dạc. Cậu nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay chạm vào giữa mày Tô Hưng Bang, luồng hơi lạnh truyền đến khiến thiếu niên theo phản xạ lùi lại một bước.
“Kiếm mang trong người.” Lâm Tầm nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm, tiếp tục duy trì hình tượng bậc đại sư thế ngoại, “Kiếm tủy nằm trong lòng.”
“Kiếm mang trong người…” Tô Hưng Bang lặp lại một tiếng, thấp giọng. Trong lòng mơ hồ cảm thấy nhận thức về kiếm của mình, niềm tin kiên định suốt bao năm qua, giờ phút này bỗng dao động đôi chút. Chỉ là không biết sự dao động ấy sẽ dẫn hắn lạc lối, hay là phá tan xiềng xích trói buộc bấy lâu.
Hắn khẽ quát một tiếng, xoay tay vung ra đóa kiếm hoa. Nước bắn lên liên tiếp, kiếm quang loáng loáng, không giống phong cách uyển chuyển như mây nước của Lâm Tầm khi nãy, mỗi một chiêu kiếm của Tô Hưng Bang đều mang khí thế mãnh liệt, có vẻ kiêu hùng và quyết liệt.
【 Hệ thống: Vương giả kiếm. 】
Bởi tiếng kiếm rào rạt, Lâm Tầm không nghe rõ, cậu hỏi khẽ: “Ngươi nói gì?”
【 Hệ thống: Hắn có tư chất để trở thành truyền kỳ. 】
“À.” Lâm Tầm nghe vậy cũng không tỏ ra kích động, ngược lại có chút hờ hững, “Dù sao ta vốn cũng định trở thành Sư phụ của truyền kỳ.”
Cậu thu kiếm, hít một hơi, giống như chim ưng giữa trời cao thu lại cánh, bình lặng và mạnh mẽ.
Tô Hưng Bang lập tức nhìn về phía Lâm Tầm, có một vị Kiếm Tôn đứng ngay đây, hắn tự nhiên muốn biết bản thân liệu đã đạt đến trình độ nào trong mắt người ấy.
Bắt gặp ánh mắt dò hỏi kia, Lâm Tầm trầm mặc vài giây, sau đó chậm rãi nói: “Tạm được.”
Chỉ là tạm được, không phải tuyệt hảo?
Tô Hưng Bang có chút không hài lòng với câu trả lời này. Nhưng may thay, hắn là người thông suốt. Suy nghĩ kỹ lại, hắn hiểu rằng đạo kiếm là biển rộng vô bờ, dẫu có thiên phú thì cũng cần thời gian rèn giũa. Với một đại sư kiếm đạo như Lâm Tầm, có lẽ những gì hắn thể hiện mới chỉ là lướt qua bề mặt mà thôi.
Ánh mắt hắn nhìn về nơi xa, trong lòng có chút giằng co. Hắn hiểu rõ, trước mắt mình là hai con đường. Một là cứ như vậy từ biệt, tiếp tục tiến về học viện Thiên Thánh, với tư chất của hắn chắc chắn sẽ gây chấn động một thời. Hai là đánh cược một lần...
Lâm Tầm không thúc ép, lặng lẽ chờ hắn tự mình suy nghĩ.
Tô Hưng Bang tính cách quyết đoán, rất nhanh đã đưa ra lựa chọn. Hắn đưa tay trái chạm lên mu bàn tay phải, trước là hành lễ, sau đó cúi người vái Lâm Tầm một lạy thật sâu.
Lâm Tầm không đáp lời, cũng không ngẩng đầu.
Một lúc lâu sau, cậu mới chậm rãi nói: “Thanh kiếm của ta nay nằm trong tay ngươi. Kiếm tặng cho người có duyên, ngươi có nguyện ý bái nhập môn hạ ta hay không?”
Tô Hưng Bang ánh mắt sáng ngời, thần sắc càng thêm cung kính: “Sư phụ.”
Lâm Tầm gật đầu: “Ta nhận lấy một lạy này, từ nay thầy trò thành lập nhân quả. Chỉ cần ngươi không phạm vào sai lầm tày trời, thì sư môn sẽ là chỗ dựa mạnh nhất của ngươi. Chỉ cần ta còn sống một ngày, nhất định dốc hết sức truyền thụ, tận tâm tận lực, bảo hộ con đường kiếm đạo của ngươi được bằng phẳng. Lời thề này lấy Thiên Đạo làm chứng.”
【 Hệ thống: Ngươi mạnh miệng quá, nếu không thể hoàn thành lời thề, ta cũng không cách nào bảo vệ ngươi. 】
Mỗi vị diện đều có trật tự vận hành riêng. Một khi đã bước vào, đương nhiên phải tuân theo luật lệ nơi đó. Nói cách khác, lời thề này có hiệu lực thực sự.
Về phần Tô Hưng Bang, khi nghe được bốn chữ cuối cùng, thân hình run lên, không thể tin nổi mà nhìn Lâm Tầm. Kiếm khách luôn xem trọng đạo nghĩa, nên không dễ dàng phát lời thề. Chỉ cần lời thề không thể thực hiện, rất dễ sinh ra tâm ma. Mà người này thân là Kiếm Tôn, lại dám lấy Thiên Đạo ra thề, khoảnh khắc ấy, chút nghi hoặc cuối cùng trong lòng hắn cũng tan biến.
“Đệ tử thề, suốt đời này nhất định tôn sư trọng đạo, tuyệt đối không phản bội sư môn.”
Chính là chờ câu này!
Tôn sư trọng đạo — Sư phụ ta về sau chính là thiên của ngươi, mà sư môn hiện giờ chỉ có hai người, vẫn là ta làm tôn trưởng.
Lâm Tầm khẽ gật đầu: “Trong lòng ta rất an ủi.”
【 Hệ thống: … 】
Ánh mặt trời mùa đông mỏng manh mà ấm áp, hai người sóng vai bước trên con đường, một người khoác áo choàng tỏa ra khí tức thần bí, một người là thiếu niên tuấn tú, cùng nhau tạo nên một khung cảnh thật đẹp mắt.
“Sư phụ, phía nam đang loạn, sư môn chẳng lẽ ở nơi cực bắc? Nếu cần khổ tu vài năm, đồ nhi có thể gửi một phong thư báo cho gia đình biết chỗ mình đến không?”
Kiếm khách thích tĩnh, phía bắc tập trung nhiều Kiếm Tông, còn phía nam thì coi trọng đạo pháp. Nếu thật sự phải đi nhiều năm, hắn cần báo trước với mẫu hậu, đề phòng mấy vị huynh đệ khác sinh nghi.
“Không cần, sư môn cách Hoàng Đô không xa.”
“Ở đâu vậy?”
“Nơi non xanh nước biếc. Ngươi đến sẽ biết, đó là chỗ tụ linh sinh tài.”
Tô Hưng Bang hơi đỏ tai, được khen ngợi một cách thẳng thắn thế này vẫn là lần đầu.
“Không biết Sư phụ thuộc tông phái nào?”
“Hợp Hoan Tông.”
Tô Hưng Bang bước chân khựng lại: “…Hợp, Hợp Hoan Tông?”
“Đúng vậy, ngươi niệm không sai.”
Tô Hưng Bang ngẩn người vài giây, mãi mới lấy lại tinh thần, nghẹn lời hỏi: “Không biết Sư phụ tên húy…”
“Họ Lâm.” Lâm Tầm đương nhiên sẽ không dùng tên thật. Tin tức cậu trở lại Lâm gia tuy chưa bị tiết lộ, nhưng Hoàng Đô này là nơi nguy hiểm khó lường, không thế lực nào dám khinh thường mạng lưới tình báo nơi đây. “Tên Phong Nguyệt.”
Hợp Hoan Tông, Lâm Phong Nguyệt...
Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên vị hoàng tử này nghi ngờ thính lực của chính mình. Ngón tay hắn khẽ run, như vừa nhận cú sốc rất lớn.
“Sao vậy, hối hận?”
“Không…” Tô Hưng Bang đáp một cách do dự, hiển nhiên không mấy thuyết phục.
“Hối hận thì là hối hận, có gì đâu mà không thể nói.”
Trong mắt Tô Hưng Bang thoáng hiện vẻ mong chờ: “Thật sao?”
Hay là… còn có thể thay đổi quyết định?
“Nam nhi lập nghiệp đời sau, cần làm theo ý nguyện bản thân. Huống hồ, có những chuyện nếu là cưỡng ép, thì dù hạt giống tốt cũng không thể nảy mầm kết trái.” Lâm Tầm nhìn hắn, giọng nghiêm túc, “Ta không ép ngươi.”
Tô Hưng Bang vừa định nói, môi khẽ động.
“À mà, nhắc ngươi một câu, vừa rồi hình như ngươi đã phát thề rồi đó.”
Tô Hưng Bang: …
Lâm Tầm: “Hiện tại ngươi có thể nói cho vi sư biết lựa chọn của ngươi. Cứ yên tâm, ta tôn trọng mọi quyết định của ngươi.”
Tô Hưng Bang: …
Nhìn biểu cảm biến đổi không ngừng của thiếu niên bên cạnh, tâm tình Lâm Tầm càng thêm vui vẻ. Cậu vung tay áo, lại khiến hệ thống trừ tiếp một vạn linh thạch khổng lồ, rồi kéo Tô Hưng Bang cùng nhảy lên phi kiếm, đạp gió ngự kiếm bay lên từng tầng mây trắng.
Ban đầu, Tô Hưng Bang còn có chút loạng choạng, nhưng sau một lúc tâm trạng ổn định lại, hắn nhìn xuống những dãy núi chập chùng và sông dài cuồn cuộn bên dưới, bỗng thấy lòng mình trào dâng hào khí.
Ngự kiếm mà đi, cho dù là Kiếm Tôn cũng không thể nhẹ nhàng như vậy, chẳng lẽ… thực lực của người này còn trên cả Kiếm Tôn?
Ánh mắt Tô Hưng Bang trầm xuống, nếu thật sự là như vậy, thì sư môn tên gì cũng không còn quan trọng nữa. Có một người mạnh hơn cả Kiếm Tôn chỉ điểm, hắn nhất định sẽ có bước nhảy vọt kinh người trên con đường kiếm đạo.
“Chúng ta giờ muốn đi đâu?”
Lâm Tầm cong khóe miệng cười: “Đi tìm Nhị sư đệ của ngươi?”
“Nhị sư đệ?” Tô Hưng Bang nghiêng mặt nhìn cậu.
Nghe ý tứ, chính mình là đệ tử đầu tiên, mà vị Sư phụ nhìn có vẻ không đáng tin cậy này còn định đi tìm người thứ hai, thậm chí người thứ ba bị hại nữa.
“Ngươi có ai quen biết không, có thể đề cử cho vi sư tham khảo một chút.”
Tô Hưng Bang ngẩn người.
“Phải có tiền, lớn lên đẹp, tốt nhất là mỹ nhân phôi.”
Nghe vậy, Tô Hưng Bang im lặng, nhưng trong lòng lại nhanh chóng tính toán. Tên tuổi của Hợp Hoan Tông vốn đã khó nghe, chưa biết là chính phái hay tà đạo, về sau tất nhiên sẽ bị người bàn tán, đặc biệt là mấy kẻ đối đầu với hắn, chắc chắn sẽ lấy chuyện này rêu rao khắp nơi.
Cân nhắc mấy lượt, Tô Hưng Bang nghiêm túc đáp: “Vừa hay, đệ tử có mấy người ‘bằng hữu’, mỗi người đều là thiên tài khó gặp, xin để Sư phụ tùy chọn.”