Ngắn ngủi trầm mặc sau, 【 Hệ thống: Ngươi tuyển chọn đệ tử tiêu chuẩn là cái gì? 】

Lâm Tầm một đôi mắt đào hoa ánh nhìn liễm diễm, “Quan áp hoa thơm cỏ lạ, trời sinh mị cốt, thả trong lòng trường tồn hạo nhiên chính khí.”

Cậu nói xong câu đó, hệ thống hoàn toàn im lặng không lên tiếng. Lâm Tầm cũng không lấy đó làm điều, đi dạo một vòng trong vườn, thưởng thức phong cảnh một hồi rồi tiến vào trong phòng. Bên trong phòng, linh thạch trải đầy đất, tường nạm dạ minh châu, còn có linh tuyền chuyên dùng để tắm gội.

Lâm Tầm lại tỏ vẻ không mấy hài lòng, “Cách bố trí này quá thiếu xem xét tính.”

Nếu có người khác nghe được những lời cậu nói, chắc chắn sẽ âm thầm trách cậu không biết tốt xấu. Không nói đến thứ khác, chỉ riêng linh tuyền này đã đủ để khiến một tu sĩ Kim Đan kỳ phải đỏ mắt vì ganh tỵ.

Cậu tháo giày vớ, ngón tay thon dài cởi bỏ đai lưng, áo xanh rơi xuống đất, lộ ra một phần cảnh sắc kiều diễm. Lâm Tầm chậm rãi khép mắt, chân trần bước vào linh tuyền, dòng suối sạch sẽ trôi qua da thịt, môi khẽ hé, tràn ra tiếng lẩm bẩm đầy thỏa mãn.

“Lâm gia gia đại nghiệp lớn lao, ta với tu vi Trúc Cơ lưu lại nơi này khó tránh bị người lời ra tiếng vào, nếu có kẻ ôm lòng ác độc, chẳng phải ta sẽ bị mặc sức xâu xé?”

May thay, không ai nghe thấy. Nếu có người nghe thấy những lời này, đó nhất định sẽ là trò cười lớn nhất thiên hạ. Nếu đem so sánh với động vật, Lâm Tầm chính là loài nhện hoa độc nhất và mỹ lệ nhất. Cậu không đi hại người đã là vạn hạnh.

“Vẫn là nên sớm rời đi thì hơn.”

Màn đêm buông xuống, Lâm Tầm thu dọn một phen, để lại một phong thư, một bộ áo xanh, gom góp gần trăm khối linh thạch trên mặt đất, thuận tiện nhặt theo vài viên dạ minh châu trên tường, rồi rời khỏi đại tộc cổ xưa Lâm thị, bước vào thế giới rộng lớn vô biên.

Lâm thị nhất tộc nghênh đón một ngày mới trong cơn giận dữ. Mỹ phụ nắm chặt thư tay của Lâm Tầm, chất vấn nhóm thủ vệ cấm sĩ: “Uổng công các ngươi một thân tu vi, thế mà lại để một người sống sờ sờ biến mất không một tiếng động!” Ánh mắt cô lần đầu tiên lộ ra sự sắc bén, “Ta chỉ cho các ngươi một cơ hội, nói ra con ta hiện giờ ở đâu!”

Lâm Tầm chỉ mới tu vi Trúc Cơ, sao có thể một mình rời khỏi Lâm gia mà không ai hay biết?

Cảm nhận được uy áp trên người mình, mười sáu thủ vệ không ai dám thở mạnh, trong lòng vừa trách Lâm Tầm vô cớ biến mất, lại vừa kinh nghi vì sao lại có người có thể trốn thoát khỏi tầm mắt bọn họ.

Lần này Lâm Tầm vừa rời đi, gây ra động tĩnh quá lớn, thậm chí còn kinh động đến tộc trưởng. Sau khi xem qua thư Lâm Tầm để lại, tộc trưởng Lâm thị cũng chính là gia gia của Lâm Tầm, chỉ thản nhiên buông một câu, rồi liếc mắt nhìn người bên cạnh là Mạc lão.

Mạc lão cúi đầu: “Là lão nô có lỗi, lão nô vì đề phòng bất trắc, đã giao cho thiếu gia một kiện Không Gian Thánh Khí.”

Thì ra là Thánh Khí. Mọi người xung quanh bỗng nhiên tỉnh ngộ. Không Gian Thánh Khí, đến cả Bán Thần cũng khó mà phát hiện, khó trách Lâm Tầm có thể tránh khỏi sự theo dõi của thủ vệ.

Lúc này, Lâm Thiên Dật nghe thấy Mạc lão đã trao Không Gian Thánh Khí cho Lâm Tầm, trong mắt thoáng hiện một tia ghen tị rồi biến mất. Không Gian Thánh Khí, đó là vật có thể giữ mạng trong thời khắc nguy nan. Dù chỉ là Thánh Khí cấp thấp thì ở đại lục cấp thấp nhất cũng phải khởi điểm giá hàng tỉ.

Vậy mà hiện giờ, lại nằm trong tay một kẻ chỉ mới tu vi Trúc Cơ.

Lâm Thiên Dật cúi đầu, liếc qua bức thư được gia gia tùy tay đặt lên bàn. Nét chữ tuy không cầu kỳ nhưng khá thanh tú, nội dung đại khái là cậu thấy bản thân chỉ mới tu vi Trúc Cơ mà hưởng thụ tài nguyên trong tộc nên lòng đầy áy náy, muốn ra ngoài tìm kiếm cơ duyên của chính mình.

Nếu không phải vì cậu đào đi số linh thạch kia, gây ra cảm giác trống trải, thì hắn suýt chút nữa đã tin thật.

“Tiểu đệ có một kiện Không Gian Thánh Khí trong tay, khó tránh sẽ khiến người khác dòm ngó, thậm chí dẫn đến họa sát thân. Vẫn nên sớm phái người đưa đệ ấy trở về thì hơn.”

“Không được.”

“Không thể.”

Mỹ phụ và Lâm Hoằng Quang gần như đồng thanh phản đối.

“Phụ thân, mẫu thân,” Lâm Thiên Dật nhíu mày, không hiểu vì sao đề nghị của mình lại bị bác bỏ ngay tức khắc.

“Biết chuyện Tầm Nhi có Thánh Khí trong tay chỉ có chúng ta mấy người. Nếu phái người ra ngoài tìm kiếm, khó tránh sẽ khiến các gia tộc khác nghi ngờ. Khi đó, mới là họa sát thân thực sự.” Lâm Hoằng Quang rất nhanh đã đưa ra quyết đoán, “Chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra.”

Hắn đưa ánh mắt dừng lại trên người Lâm Thiên Dật, mang theo vài phần mong đợi: “Thời gian khảo hạch nhập học của học viện Thiên Thánh cũng sắp tới rồi. Tầm Nhi hẳn là sẽ đến đó. Trên người đệ ấy có thư giới thiệu nhập học, các con là huynh đệ, ở trong học viện phải nâng đỡ lẫn nhau.”

Mỹ phụ cũng gật đầu, “Đệ đệ con chỉ có tu vi Trúc Cơ, ở trong học viện là huynh trưởng, con phải quan tâm nhiều hơn.”

Lâm Thiên Dật gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại không đồng tình chút nào.

“Khúc ý nịnh hót,
Nam nhi bản sắc,
Ta có hảo túi da……”

Tiếng tiểu khúc du dương vang lên giữa đường núi, giọng ca truyền cảm khiến người ta dễ dàng bỏ qua phần nội dung chẳng ra gì cả.

Đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng, băng tuyết che lấp khắp nơi, đường phía trước vô cùng khó đi. Lâm Tầm đi lại rất thản nhiên. Quả như Lâm Hoằng Quang suy đoán, Lâm Tầm thực sự đang trên đường đến học viện Thiên Thánh. Nhưng đích đến của cậu lại không phải là học viện Thiên Thánh.

Từ đường núi hẹp hòi đến đại đạo rộng mở, phía trước có động tĩnh của xe ngựa, Lâm Tầm mới dừng lại bước chân.

Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo trên người, thưởng thức một chiếc nhẫn không gian, “Đồ chơi này dùng thế nào?”

【 Hệ thống: Nó vốn là đồ vật của ngươi, chỉ cần ý niệm của ngươi là đủ. 】

Lâm Tầm thử thử, thấy rất tiện dụng, liền ném hành lý đang đeo sau lưng vào đó.

【 Ngươi hoàn toàn có thể dùng sớm hơn. 】

Lâm Tầm, “Vạn nhất ném vào lấy không ra, ta chẳng phải mệt công toi?”

Nghĩ đến túi hành lý chỉ có vài bộ xiêm y cũ nát, hệ thống chỉ có thể im lặng.

Lâm Tầm cũng không cất toàn bộ. Trên tay cậu còn cầm một chiếc áo choàng đen, cài cổ áo kỹ lưỡng, áo choàng rộng khiến vóc dáng cậu càng thêm gầy gò.

【 Hệ thống: Ngươi đang làm cái gì? 】

【 Lâm Tầm: Đổi công tác trang. 】

Áo đen che khuất khuôn mặt, có vài phần khí chất thế ngoại cao nhân.

Tiếng bánh xe càng lúc càng gần. Từ xa có thể thấy, kéo xe ngựa không phải là ngựa thường, mà là một loài mã yêu thú có cánh mọc trên lưng.

Tuy không biết rõ về loài mã kỳ lạ này, nhưng chỉ nhìn khí thế cũng đoán được người ngồi bên trong không phải tầm thường.

【 Hệ thống:
Tên họ: Tô Hưng Bang
Thân phận: Nhị hoàng tử nước Già Lam
Phẩm cấp bình định: Siêu cấp thiên tài. 】

Lâm Tầm, “Diện mạo.”

【 Hệ thống: Nho nhã tuấn lãng. 】

Lâm Tầm, “Thu.”

【 Hệ thống: Ngươi định tiêu chuẩn không phải là mị cốt thiên thành? 】

Lâm Tầm vứt ra một câu đầy sức thuyết phục, “Hắn có tiền.”

Người của Hoàng đô, tuyệt đối là kim sơn di động.

Đầu lưỡi liếm nhẹ khóe môi, Lâm Tầm ngửa đầu nhìn trời, trong mắt toát ra vài phần ác ý thú vị, “Không biết nếu ta túm được một trong những thiên tài đỉnh cấp lần này, học viện Thiên Thánh sẽ phản ứng thế nào……”

Cậu không bước tới mà lùi lại vài bước, dùng Không Gian Thánh Khí trở về một chỗ mình đã từng đi qua, không chút do dự nhảy vào hàn trì.

Gần như ngay khi Lâm Tầm nhảy vào trong nước, đám mã yêu thú kéo xe phía trước đồng loạt dừng lại, móng trước dậm mạnh xuống đất, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ như muốn thị uy.

Lâm Tầm có hệ thống trong người, chỉ cần cậu không chủ động xuất hiện thì không ai có thể phát hiện sự tồn tại của cậu. Rõ ràng mấy con mã yêu thú kia không phải đang cảnh cáo cậu.

Theo vài tiếng gầm rú, những người ẩn nấp trong bóng tối từng người một lộ diện, tổng cộng tám kẻ, người yếu nhất cũng đã là tu sĩ Kim Đan trung kỳ.

“Không hổ là Bạch Vĩ Câu, dù ẩn thân kỹ đến mấy cũng có thể phát hiện tung tích bọn ta. Chỉ không biết chủ nhân của đám Bạch Vĩ Câu này liệu có thực lực tương xứng hay không.”

“Chỉ có loại chuột nhắt mới thích giấu đầu lòi đuôi, dám hay không chính diện thử một phen?” Một giọng nói lạnh nhạt truyền ra từ trong xe ngựa.

“Cái tên tiểu quỷ này đúng là khẩu khí lớn thật,” ở hồ băng phía xa, Lâm Tầm nghe xong liền khịt mũi, “Thử một lần, thử thế nào, chẳng lẽ ngồi trong xe tự lao ra à?”

【 Hệ thống:…… 】

“Để ta lĩnh giáo trước một phen.” Trong số tám người, một kẻ vóc dáng gầy gò nhưng nhanh nhẹn nhảy vọt ra, nhắm thẳng về phía xe ngựa, hai tay kết ấn liên tục, tốc độ nhanh đến mức hoa cả mắt. Trong nháy mắt, một đồ án âm dương đen trắng hiện ra giữa không trung, nhắm thẳng vào xe.

Ký hiệu âm dương kỳ dị ấy vừa chạm vào xe ngựa chưa tới vài nhịp thở đã bị một luồng lực lượng mạnh mẽ phá vỡ.

Sắc mặt gã gầy gò lập tức sầm lại, “Thử lại cái này.” Hắn chuyển ấn pháp, lần này phức tạp hơn nhiều.

Một ấn ký âm dương lớn hơn xuất hiện, nhưng còn chưa kịp chạm đến xe ngựa đã bị chặn đứng giữa không trung.

“Đừng giở mấy chiêu trò hạ đẳng ấy nữa, cùng nhau xông lên đi.” Giọng nói trong xe có phần không kiên nhẫn.

“Tấm tắc, cùng nhau xông lên cơ đấy.” Lâm Tầm khẽ nhướng mày trong làn nước, “Khẩu vị thật nặng.”

【 Hệ thống:…… 】

Thất bại hai lần liên tiếp, lại bị chê là dùng thủ đoạn hèn hạ, sắc mặt của gã gầy gò đen kịt như đáy nồi, “Tô Hưng Bang, đừng có vội đắc ý. Hai tay khó địch bốn tay, huống hồ bây giờ ngươi còn đang trọng thương, hôm nay chính là nơi táng thân của ngươi.”

Hắn vừa dứt lời, cả tám người lập tức vây quanh xe ngựa.

Trong xe là một thiếu niên mặc y phục quý giá, tuy sắc mặt tái nhợt vì bị thương nhưng ánh mắt lại đầy băng lãnh. Hắn rút thanh bội kiếm bên hông, giọng trầm thấp hơn nữa, “Muốn lấy mạng Tô Hưng Bang ta, các ngươi cũng xứng?”

Hắn cầm kiếm phi thân ra, đứng vững trên nóc xe. Những kẻ xung quanh dù thấy hắn đang bị thương vẫn không dám lơ là, đủ để thấy họ kiêng dè hắn đến mức nào.

Một đạo kiếm quang vạch ngang không trung, mũi kiếm mang theo hàn khí lạnh buốt, sắc bén mà lãnh liệt. Nhưng cả thân kiếm lại dường như ẩn chứa sức nóng sôi trào, khiến người ta không rét mà run.

“Lên đi!” Kẻ cầm đầu quát lớn, ánh mắt lạnh như băng.

Tô Hưng Bang siết chặt chuôi kiếm, trong lòng hiểu rõ: thương thế chưa khỏi, ép buộc vận công chỉ càng làm bản thân thêm suy yếu.

“Ta nói nè, mấy người lớn các ngươi xúm lại bắt nạt một tiểu tử, có phải hơi quá đáng không đó?” Một giọng nói mang theo ý cười vang lên từ xa.

Tám người kia đồng loạt giật mình, quay về phía có tiếng nói. Ngay cả Tô Hưng Bang cũng nhíu mày — ngoại trừ tám người kia, hắn không hề cảm nhận được sự hiện diện nào khác.

Chỉ thấy phía trước hồ băng có một nam tử khoác áo choàng, đứng lặng trong nước, tóc đen bị nước làm ướt bết lại, cậu nửa dựa người lên một tảng đá bóng loáng, tư thế vừa lười nhác lại vừa có vẻ nhàn nhã.

“Ngươi là ai, sao lại xuất hiện ở nơi này?” Kẻ cầm đầu quát.

Giờ phút này mà xuất hiện thêm một người thân phận không rõ ràng, tuyệt đối không phải chuyện tốt.

“Câu này đáng ra phải là ta hỏi mới đúng. Ta đang yên đang lành tắm suối, tự nhiên lại có đám người không thức thời, muốn đánh muốn giết, ảnh hưởng đến tâm tình tắm của ta.”

Lông mày kẻ cầm đầu giật mạnh — giữa mùa đông mà còn phơi thân tắm suối, ai ngu mới tin lời đó.

“Bất luận các hạ là ai, vẫn nên nhanh chóng rời đi thì hơn.”

Chưa thăm dò được thực lực thực sự của Lâm Tầm, gã cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Này, tiểu tử bên kia, nhìn cho rõ vào.” Không để ý tới đám người áo đen, Lâm Tầm lại liếc mắt nhìn về phía Tô Hưng Bang đang đứng trên nóc xe.

“Hệ thống.” Cậu thì thầm trong lòng.

【 Hệ thống: Một vạn linh thạch. 】

Khóe miệng Lâm Tầm khẽ nhếch, cũng may trước khi đi đã đào sạch linh thạch trong phòng, “Lấy đi, thiếu đâu tính sau.”

【 Hệ thống: Ngọc Nữ kiếm pháp, một trong ba nghìn kiếm pháp, thích hợp cho giao chiến quy mô nhỏ. Kiếm chiêu mềm mại linh hoạt, thanh thoát phiêu dật. 】

Kèm theo lời giới thiệu từ hệ thống, đầu ngón tay Lâm Tầm bỗng nhiên xuất hiện một thanh kiếm. Cánh tay cậu khẽ động, từng chiêu từng thức được tung ra, động tác nhẹ nhàng như tiên, như minh nguyệt giữa trời xanh. Mỗi kiếm múa ra như cánh hồng rung động.

Kiếm dừng lại, mặt nước gợn sóng, tảng đá nứt vỡ, phía xa ngọn núi tuyết tan chảy, lộ ra một đoạn sườn núi xanh mướt.

“Không có?” Trong mắt Lâm Tầm lần đầu lộ ra chút kinh ngạc.

【 Hệ thống: Kiếm pháp, chỉ có nhanh mới không thể phá. 】

Không chỉ Lâm Tầm sững người, mà đám áo đen phía trước cũng trợn mắt há mồm. Chỉ một kiếm vừa rồi thôi mà khí thế đã kinh người đến vậy.

“Người này ít nhất là Kiếm Tôn!”

Trong lòng cả bọn dâng lên một nỗi sợ hãi, thậm chí đã muốn quay đầu bỏ chạy.

Ngay lúc họ chuẩn bị chuồn đi, người trong hồ lại quay sang vũ kiếm… với tảng đá bên cạnh, rồi… chẳng có gì xảy ra nữa.

Gió lạnh thổi qua, hiện trường rơi vào một mảnh xấu hổ và bối rối.

Là người gây ra tất cả, Lâm Tầm nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cậu liếc Tô Hưng Bang một cái, “Nhìn rõ chưa?”

Tô Hưng Bang ngẩn người, chẳng lẽ kiếm chiêu lúc nãy là để múa cho hắn xem?

Hắn chần chừ gật đầu.

Lâm Tầm thu kiếm, khoanh tay đứng yên. Trên tóc cậu đã đóng một lớp sương mỏng, ánh mắt sâu thẳm mà tĩnh lặng, “Ngộ tính tạm được.”

Mấy tên áo đen liếc nhìn nhau, “Đầu lĩnh, giờ phải làm gì?” Gã gầy hỏi.

Kẻ cầm đầu nghiến răng, do dự hồi lâu rồi gằn giọng: “Rút.”

Nghe đồn có vài lão quái vật thích giả dạng thiếu niên du hành đại lục, vị Kiếm Tôn này chỉ sợ là một trong số đó. Nhìn thấy Tô Hưng Bang mà nảy sinh lòng yêu tài, nên mới ra tay tương trợ.

Xui xẻo thật. Trong lòng kẻ cầm đầu thầm rủa, lần này lỡ tay rồi, sau này muốn động đến Tô Hưng Bang chỉ e là càng khó.

Vừa dứt lời, hắn từ tay áo lấy ra một khối sắt nguyên hình, thả xuống đất vang lên một tiếng ‘phanh’, một làn khói dày lan ra. Khi khói tan, cả đám người đã biến mất không còn dấu vết.

Từng bước từng bước chầm chậm bước ra, dáng đi hờ hững, quần áo ướt sũng, trông chẳng khác gì một kẻ xui xẻo mới rơi xuống nước. Nhưng chính một người như vậy… lại là Kiếm Tôn.

Tô Hưng Bang nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt nghiêm nghị. Kiếm Tôn — nhân vật như trong truyền thuyết — lại xuất hiện nơi này, tiện tay cứu hắn một mạng… Hay đây chính là kỳ ngộ ngàn năm có một trong truyền thuyết?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play