Eđit: Cà Bông 🐡

Beta: Tắc Linh 🦉

__________________

Yến Tháp cứ tưởng Harry và Mã Đăng sẽ quay lại mang chó con đi, ai ngờ lại nhận được tin nhắn từ Harry, giọng điệu áy náy:

【Xin lỗi cậu nhé, trước khi tìm được chủ nhân của chó con, làm phiền cậu chăm sóc nó giúp bọn tôi một chút.】

Nghe vậy, ánh mắt Yến Tháp hơi cong lên, lập tức hồi đáp:

【Được!】

Dưỡng nhãi con gì đó, tuy cậu chưa từng nuôi thật, nhưng lại rất quen tay.

Trước kia khi còn sống lang bạt ở thế giới loài người, để được ôm đám con nít lông xù đáng yêu, cậu từng chạy đến làm nhân viên nuôi dưỡng trong khu bảo tồn động vật. Có lẽ nhờ tinh thần lực đặc biệt, bọn nhãi ranh đều đặc biệt thích lao vào người cậu mà rúc.

Nghĩ đến chuyện xưa, Yến Tháp bất giác bồi hồi nhớ lại đám nhóc con từng đè lên người mình phơi bụng phơi mông ngủ.

Bây giờ, ánh mắt cậu rơi xuống chú chó nhỏ đang nằm ngoan một bên.

Không biết có phải cảm nhận được điều gì đó, thân thể chó con khẽ run lên, đôi mắt ươn ướt chậm rãi mở ra, như cảnh giác, như bất an.

Yến Tháp nhẹ nhàng bế nó lên, đưa một ngón tay gãi gãi vào phần thịt mềm dưới cằm, thích thú nói:

“Đôi mắt của cưng cũng là màu vàng kim nè, nhìn kỹ đúng là dễ thương ghê.”

Chó con thật sự còn rất nhỏ, nhìn thế nào cũng chỉ khoảng bảy, tám tháng tuổi. Bốn cái móng vuốt mũm mĩm dẫm dẫm lên lòng bàn tay Yến Tháp, miệng thì không ngừng phát ra tiếng "anh anh" khe khẽ.

Yến Tháp bật cười, xoa bóp tai nhỏ của nó rồi trêu chọc:

“Cưng thích dẫm nãi hả? Vậy đặt tên cưng là Nãi Nãi có được không?”

Chó con: “……”

Dĩ nhiên cậu chỉ nói đùa. Nhìn cái dáng ngốc nghếch mộc mạc của nó, Yến Tháp nhéo nhéo mấy cái móng nhỏ như bột mì của nó, sau đó vùi mặt vào đỉnh đầu đầy lông mềm mượt mà hít một hơi thật sâu.

Hơi ấm êm dịu phả vào da, chó con hơi mở to mắt, trong đôi mắt hiện lên chút biểu cảm bài xích không rõ ràng.

Tuy rằng nó không ghét người này đến gần, nhưng khoảng cách thân mật như vậy là điều nó chưa từng trải qua. Chó con đưa móng vuốt nhỏ gõ nhẹ lên mặt Yến Tháp, nhưng mới vừa động một chút, đầu liền đau như bị xé rách.

Nó ủ rũ nằm rạp xuống, đôi mắt tròn xoe trông mờ mịt, ngay cả hơi thở cũng dần yếu ớt.

Yến Tháp lúc này mới phát hiện có gì đó không ổn. Ngoài mùi sữa thơm đặc trưng của chó con, trên người nó còn thoang thoảng mùi máu tươi nhàn nhạt.

Nụ cười trên môi cậu khựng lại. Cậu nhẹ nhàng nâng chó con lên, kiểm tra toàn thân, cuối cùng phát hiện một vết thương ở chỗ đuôi nhỏ.

Có lẽ là sợ người ta chạm vào, chó con cố gắng cuộn đuôi lại để che đi phần đuôi bị thương đã gãy mất một đoạn.

Nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt Yến Tháp.

Sắc mặt cậu khẽ trầm xuống. Nhìn cơ thể nhỏ bé đang run rẩy kia, cậu khẽ thở dài, không đành lòng cưỡng ép kiểm tra sâu hơn, nhưng vết thương không xử lý thì không được.

Yến Tháp dịu dàng vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, rồi ôm nó bước vào trong nhà.

Khác hẳn vẻ cũ kỹ bên ngoài, nội thất trong căn phòng lại khiến người ta kinh ngạc. Từ những màn hình giả lập lơ lửng giữa không trung cho đến quầy bar phát ra ánh sáng lam nhạt, khắp nơi đều toát lên vẻ hiện đại và công nghệ cao.

Dù chỉ là thiết bị lạc hậu ở tinh cầu này, vẫn đủ khiến Yến Tháp mở rộng tầm mắt — tiếc là bây giờ cậu chẳng còn tâm trí đâu mà thưởng thức.

Ngay khi vừa bước vào, hệ thống trong phòng lập tức nhận diện có người, giọng máy móc lạnh lẽo phát ra từ quầy bar màu trắng sữa:

【Xin chào, tôi là Tiểu Thất, chủ nhân thứ 816 của tôi. Cậu cần hỗ trợ gì không?】

Giọng nói vang lên bất ngờ khiến Yến Tháp suýt nhảy dựng, phải mất một lúc mới lấy lại bình tĩnh:

“Tui chào cậu, Tiểu Thất. Có hộp y tế không? Nó bị thương rồi.”

【Vâng, tôi sẽ xử lý ngay.】

Khi Yến Tháp còn đang ngạc nhiên, mặt trước của quầy bar mở ra một cánh cửa nhỏ như cửa dành cho chó con, sau đó một robot hình viên đạn lăn ra ngoài.

Tiểu Thất tiến đến trước mặt cậu. Trên bụng nó hiện ra một khe mở, hai cánh tay máy đưa vào bên trong lục lọi, rồi lấy ra băng gạc và một thiết bị đo thân nhiệt hình tròn.

Tiểu Thất chỉ cao đến đầu gối, nó ngẩn ngơ đứng đó một lúc rồi nói:

“Tiểu Thất với không tới.”

Yến Tháp bèn ngồi xuống, để nó có thể tiếp cận được chú chó con.

Không hiểu sao, trước khi bắt đầu, Tiểu Thất lại ngẩng đầu nhìn cậu một cái. Sau đó mới đưa thiết bị đến gần phần đuôi nhỏ bị thương của chó con. Thiết bị lập tức phát ra ánh sáng trắng dịu nhẹ — nhưng vết thương chẳng có dấu hiệu hồi phục.

Ánh sáng dần yếu đi, Tiểu Thất cúi đầu nói:

“Xin lỗi, máy trị liệu phiên bản quá thấp, không chữa được vết thương của nó.”

Là một robot vô dụng, không thể hoàn thành yêu cầu của chủ nhân, tức là sớm muộn cũng bị loại bỏ. Rồi sẽ có người đến mua một con robot mới, đẹp hơn, hữu dụng hơn.

Trong đôi mắt Tiểu Thất chợt hiện lên ánh sáng như cảm xúc của loài người, lặng lẽ lụi tàn theo ánh sáng đã tắt của thiết bị.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play