Hoàng đế sinh nhật, náo nhiệt phi phàm.

Mặt khác, hai nước cũng phái sứ thần tiến đến mừng thọ.

Hàn huyên một trận, vây săn chính thức bắt đầu.

Rất nhiều quan gia thanh niên tài tuấn chờ xuất phát, Sở Quân Nghiêu cũng có mặt, hiển nhiên bọn họ đều rất coi trọng trận vây săn này.

Thiên gia tổ chức vây săn cũng là một con đường để tuyển chọn nhân tài, bởi vì trong vây săn có thể nhìn rõ năng lực cưỡi ngựa bắn cung, võ công của đám thanh niên.

Ngoài ra, thân là con của hoàng đế, các hoàng tử cầm cung tiễn, nóng lòng muốn thử, đều tính toán săn được càng nhiều con mồi, để trước mặt hoàng đế biểu hiện bản lĩnh của mình.

Tiêu Cảnh Văn thì lại vô cùng điệu thấp, không nói gì hùng hồn.

Chỉ là thỉnh thoảng liếc về phía yến tòa, thường thường nhìn trộm Ngôn Khê đang lén ăn điểm tâm, ánh mắt đen tối khó đoán.

Một bên, Liễu Diệp chú ý tới ánh mắt của Tiêu Cảnh Văn, liền thấp giọng nói với Ngôn Khê đang ăn không ngừng: “Công tử, cửu điện hạ đang nhìn ngài.”

Ngôn Khê má phình phình, chớp chớp mắt, một ngụm nuốt đồ ăn xuống, nghiêng đầu nhìn lại, bốn mắt liền chạm nhau với Tiêu Cảnh Văn.

Tiêu Cảnh Văn thấy cậu nhìn sang, ánh mắt chợt lóe, vội vàng thu hồi tầm mắt.

“???” Ngôn Khê vẻ mặt ngốc, cái gì vậy, nam chủ càng ngày càng kỳ quái.

Ngôn Khê buồn bực mà nhét thêm một khối điểm tâm, nhớ tới nam chủ sắp gặp gấu đen, không hiểu sao lại có chút lo lắng.

Nam chủ đối xử với cậu tốt như vậy... Nếu không, nhắc nhở một chút?

Ngôn Khê tự nhủ, tự khẳng định rồi gật đầu, đứng dậy đi đến trước mặt Tiêu Cảnh Văn, ngẩng đầu nhìn hắn: “Cái kia… Điện hạ, ngài cẩn thận một chút, đừng để bị thương.”

Tiêu Cảnh Văn không ngờ cậu sẽ chủ động qua nhắc nhở mình, trong lòng như được bôi mật, ngọt ngào, “Được.”

Ngôn Khê đảo mắt, lại ghé sát hơn một chút, nhét vào tay hắn hai bao đồ vật, giọng nhỏ xíu: “Nếu gặp mãnh thú, đánh không lại thì dùng cái này.”

Vừa dứt lời, cậu không đợi Tiêu Cảnh Văn nói tiếp, đã trở lại chỗ ngồi.

Cậu không biết trong lòng Tiêu Cảnh Văn đã như sóng cuộn biển gầm.

Hắn nắm chặt hai bao thuốc bột, gắt gao nhìn bóng lưng cậu.

Ngôn Khê vì sao lại nói như vậy, chẳng lẽ cậu biết hôm nay hắn sẽ gặp gấu đen?

Nhưng cậu sao mà biết được? Hay là… Ngôn Khê cũng trọng sinh?

Không, không có khả năng!

Nếu cậu trọng sinh, nhất định sẽ không nhắc nhở hắn.

Cậu hẳn là mong hắn ra đi không trở về, để dễ bề cùng Mộ Dung Tinh thanh thản bên nhau.

Ngôn Khê chỉ là lo lắng cho hắn nên mới nói vậy.

Đúng, nhất định là như vậy.

Tiêu Cảnh Văn áp chế cơn khủng hoảng trong lòng, cưỡng bách bản thân không được nghĩ linh tinh.

Cùng lúc đó, trên ngự tòa, hoàng đế ra lệnh một tiếng, đám thanh niên tài tuấn tham gia vây săn đồng loạt xuất phát.

Ngoài hành cung, khu vực vây săn là một dãy núi rừng rộng lớn, địa thế phức tạp, có nhiều dị thú, vận khí tốt còn có thể săn được gấu chó.

Bọn họ vừa đi, yến tòa trên chỉ còn lại số ít nam tử, Ngôn Khê liền chiếm một chỗ.

Cậu im lặng nhìn về phía vị trí nhà thừa tướng.

Quả nhiên, Mộ Dung Tinh không có ở đó.

Ngôn Khê uống ngụm nước, vỗ vỗ tay, kéo tay áo Liễu Diệp bên cạnh: “Ta đi nhà xí, ngươi ở đây chờ ta.”

Liễu Diệp gật đầu.

Ngôn Khê đi ra một khoảng, lấy từ tay áo ra mấy thứ, cười hắc hắc: “Bản nâng cấp nhuyễn cân tán, đảm bảo hổ hay gấu đen đều ngã gục.”

Ngôn Khê dựa theo ký ức kiếp trước, đi đến nơi nữ chính lạc đường, vừa nhìn đã thấy Mộ Dung Tinh mặc váy lam nhạt.

Ngôn Khê chạy chậm tới, vừa chạy vừa gọi: “Tinh nhi tỷ!”

Vừa nghe tiếng, thiếu nữ quay đầu lại, thấy cậu thì vui vẻ ra mặt, vội vàng tiến lên: “Ngôn Khê, sao ngươi lại ở đây?”

Ngôn Khê thở dốc, khuôn mặt nhỏ vì chạy bộ mà hơi tái: “Ta tới tìm ngươi, mau đi với ta, nơi này là khu vực vây săn, nguy hiểm lắm!”

Mộ Dung Tinh nghe vậy, hơi nhíu mày, đáy mắt thoáng hiện vẻ đau lòng: “Được, ta đi với ngươi, nhưng đừng chạy nhanh, ngươi thân thể yếu, không thể vận động mạnh.”

Ngôn Khê đã quen với sự quan tâm của nàng, thậm chí còn hơi vui vui. Hắc hắc, kiếp trước hay bây giờ, nữ chủ đều chăm sóc cậu như vậy.

Nói là vậy nhưng Ngôn Khê không dám chậm, gần như chạy nhanh dẫn đường, Mộ Dung Tinh đi theo sau, đợi ra khỏi nơi đó, cậu mới yên tâm, chậm lại.

Ngay lúc cậu tưởng đã rời khỏi nguy hiểm, cốt truyện lại ép buộc chen vào.

Bỗng trong bụi cây xao động, một con thỏ lao ra, chạy về phía Ngôn Khê, tiếng vó ngựa vang lên càng lúc càng gần.

Vèo một cái, một mũi tên nhọn xé gió bay tới.

“Ngôn Khê, cẩn thận!”

Ngôn Khê còn chưa kịp ngẩng đầu, đã bị ai đó đẩy mạnh, chỉ nghe “phụt” một tiếng, Mộ Dung Tinh che trước mặt cậu rên lên thống khổ.

Ngôn Khê hoảng hốt ôm chặt nàng.

Chỉ thấy mũi tên cắm thẳng vào ngực Mộ Dung Tinh, máu đỏ trào ra.

“Tinh nhi tỷ! Tỷ sao rồi?!”

Mộ Dung Tinh ôm ngực, mồ hôi lạnh chảy xuống: “Ta không sao, đừng lo.”

Nàng ngước nhìn thiếu niên cưỡi ngựa lao tới.

Đó là một kẻ trạc tuổi Ngôn Khê.

Ngôn Khê nhận ra hắn, là Mộ Dung Viễn – con trai trưởng của thừa tướng phu nhân, thường cùng đích tỷ của hắn bắt nạt Mộ Dung Tinh.

Mộ Dung Viễn thấy Mộ Dung Tinh, cười đắc ý: “A, nguyên lai là ngũ tỷ, thật ngại quá, bắn trúng tỷ rồi.”

Ngôn Khê sa sầm mặt: “Mộ Dung công tử, nàng là tỷ tỷ, ngươi cười như vậy có thích hợp không?”

Mộ Dung Viễn liếc Ngôn Khê, vẻ mặt khinh thường: “A, hóa ra là Sở nhị công tử. Sách, ngươi tính là cái gì, ma ốm như ngươi cũng dám học người ta vì mỹ nhân ra mặt? Nàng là sao chổi, ta khuyên ngươi mau tránh xa Mộ Dung Tinh ra, coi chừng chưa sống đủ mười tám đã chầu trời.”

“Ngươi…” Ngôn Khê sa sầm mặt, đang định phản bác.

Mộ Dung Tinh đôi mắt đẹp lạnh xuống, cướp lời cậu: “Mộ Dung Viễn, câm miệng! Ngươi dám nói thêm một câu, coi chừng cái miệng của ngươi, cút đi!”

Mộ Dung Viễn bị nàng quát, trong lòng hơi sợ, hừ lạnh một tiếng: “Chết cũng đừng trách ta!”

Nhưng đúng lúc này, trong rừng vang lên tiếng động khiến người ta run sợ.

Ngựa của Mộ Dung Viễn phát hiện nguy hiểm, hí vang rồi giơ chân bỏ chạy: “Hừ, đứng lại! Ta bảo ngươi đứng lại!”

Hoảng loạn, hai bên Ngôn Khê và Mộ Dung Tinh bỗng có hai con hổ nhảy ra.

Cả hai kinh hãi, toàn thân căng thẳng.

Sao lại thế này, sao lại có hai con hổ?!

Không phải một núi không dung hai hổ sao?!

Ngôn Khê trong lòng hoảng sợ, tay siết chặt túi nhuyễn cân tán giấu trong tay áo.

“Tinh nhi tỷ, tỷ mau đi, để ta đối phó chúng nó!”

Mộ Dung Tinh quay người chắn trước mặt cậu: “Không được, ta không thể bỏ lại ngươi một mình!”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết, ngươi gọi ta một tiếng tỷ, thì ngươi là đệ đệ ta, ta sẽ không bỏ ngươi, đệ đệ!” Mộ Dung Tinh gấp giọng cắt lời, cắn răng chịu đau, kéo tay cậu chạy.

Ngôn Khê cũng không dám cản chân, gắng sức chạy theo.

Nhưng hai chân sao địch lại bốn chân, lại thêm sức bật của mãnh hổ.

Mắt thấy hai con hổ càng lúc càng gần, Ngôn Khê cắn răng, đẩy Mộ Dung Tinh ra: “Tinh nhi tỷ, ta mang theo thuốc làm mãnh thú mất sức! Tỷ đi trước, ta rắc xong sẽ đuổi kịp!”

Mộ Dung Tinh sắc mặt trắng bệch, cơn đau làm nàng bắt đầu mơ hồ, nghe cậu nói vậy, kiên quyết lắc đầu: “Không, phải đi cùng nhau!”

“Tinh nhi tỷ! Bây giờ còn do dự gì nữa, mau đi! Nếu không thì cả hai đều không thoát được! Tỷ chạy về phía tây, tìm người tới cứu! Mau đi!”

Mộ Dung Tinh cắn môi, siết chặt tay, nhìn hai con hổ lao tới, run rẩy xoay người chạy: “Ngôn Khê, ngươi nhất định phải chờ ta tìm người tới cứu ngươi!”

Mộ Dung Tinh đi rồi, Ngôn Khê thở phào, nhưng sợ hãi càng dâng lên. Cậu lấy ra gói nhuyễn cân tán, lắc mạnh, rồi lấy nỏ đã chuẩn bị sẵn, vừa chạy vừa nhắm con hổ, buông tay.

May mắn, cậu bắn trúng.

Con hổ trúng đòn chậm lại, rồi ngã xuống đất.

Con kia thấy bạn ngã, ngửa mặt gầm lên đau đớn.

Nó điên cuồng lao về phía Ngôn Khê.

Ngôn Khê thấy nó càng thêm hung hãn, hoảng sợ, gắng sức chạy như điên.

Nhưng thân thể cậu vốn yếu, lúc này ngực đã tức tới nghẹt, mắt hoa.

Không thể dừng lại!

Phải sống!

Ngôn Khê cắn chặt răng, dựa vào niềm tin mà gắng chạy.

Rất nhanh, cậu chạy tới bên một vách núi chênh vênh hiểm trở.

Ngôn Khê liếc mây mù lượn lờ dưới vực sâu, tim đập loạn.

Cậu biết mình không chạy thoát được, cố ép nỗi sợ, run rẩy lấy gói thuốc cuối cùng.

Con hổ thấy cậu dừng lại, từng bước áp sát, rồi nhảy bổ tới.

“A!!” Ngôn Khê kêu to để cổ vũ bản thân, tay rắc thuốc.

Nhưng con hổ kia khôn ngoan, nó rút kinh nghiệm, nhảy sang bên tránh được thuốc.

Ngôn Khê mở to mắt, hoàn toàn hoảng loạn.

Cậu nỗ lực sờ tay áo, nhưng đã hết sạch.

Cậu thế nào lại quên, lúc nãy đã đưa hai gói cho Tiêu Cảnh Văn, bây giờ đã dùng hết…

Nghĩ đến đây, tuyệt vọng bao phủ lấy cậu.

Bỗng, một tia sáng lóe lên trong đầu Ngôn Khê, cậu nhìn ra sau vực – trong cốt truyện, vực này hay chính là chỗ ấy?

Dưới vực có con suối, nam nữ chủ nhảy xuống mới không chết.

Vậy… cậu có nên cược một lần?

Không, cậu không biết bơi.

Liếc con hổ, Ngôn Khê cắn răng lui sát mép vực, nhặt hòn đá ném mạnh về phía nó, hét: “Đáng chết lão hổ! Có giỏi thì tới đây!”

“Gầm ——” Con hổ bị chọc giận, lập tức lao tới.

Một mũi tên xé gió cắm trúng chân sau con hổ.

“Gầm!!” Nó tru lên thảm thiết.

“Ngôn Khê!”

Là Tiêu Cảnh Văn!

Ngôn Khê ngước mắt, tức thì thấy hy vọng, mắt đỏ hoe: “Điện hạ!”

Nhưng ngay sau đó, Tiêu Cảnh Văn biến sắc, hoảng sợ kêu: “Ngôn Khê!”

Vừa dứt lời, con hổ đã húc mạnh vào bụng cậu.

Một người một hổ cùng rơi xuống vực.

“Ngôn Khê!!” Tiêu Cảnh Văn mắt đỏ hoe, vứt đồ trên tay, không do dự nhảy theo.

Mộ Dung Tinh che ngực, mang theo một đám người chạy đến, vừa thấy liền quỳ rạp xuống đất, khóc nghẹn: “Ngôn Khê… đệ đệ… xin lỗi… tỷ lại đến chậm…”

“Còn ngây ra đó làm gì! Mau xuống vực tìm!” Tiểu thái giám run giọng phân phó thị vệ.

“Dạ!”

Nghe vậy, Mộ Dung Tinh vội bò dậy, mặc kệ vết thương, cùng tìm theo.

Nàng chỉ có thể cầu nguyện – Ngôn Khê… cậu nhất định phải sống, đợi tỷ tỷ đưa cậu về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play