Cũng không biết trận pháp cổ quái này có thể vay khốn Trâu Tân bao lâu, Đại Ngạch quái nhân nhìn Lục Tiểu Thiên nhắm mắt lại như chờ chết, để tránh kéo dài thời gian, càng thêm phiền toái, lập tức vênh váo đi về phía Lục Tiểu Thiên, đưa tay định cầm lấy linh kiếm của Lục Tiểu Thiên, còn có túi trữ vật ở bên hông.

Bất quá cũng chính vào lúc này, hai mắt Lục Tiểu Thiên mở bừng, phóng ra hàn quang khiếp người, linh kiếm trong tay như thiểm điện đâm về phía ngực Đại Ngạch quái nhân.

Đại Ngạch quái nhân lập tức sợ tới hồn phi phách lạc, trong miệng vội vàng niệm chú ngữ.

Linh kiếm đâm vào ngực đối phương, bất quá Lục Tiểu Thiên lại nhăn mày, linh kiếm tựa như đâm vào một khối gỗ vậy, làm sao có thể?

Không đợi Lục Tiểu Thiên kinh ngạc quá lâu, một đạo hắc ảnh kêu lên đau đớn bắn nhanh ra sau. Lục Tiểu Thiên nhìn kỹ lại, thứ bị linh kiếm đâm xuyên qua ngực là một vật hình người tựa kim nhưng không phải kim, tựa gỗ nhưng không phải gỗ.

Hai người kinh ngạc nhìn nhau, Đại Ngạch quái nhân không hiểu bản thân sơ suất chỗ nào, rõ ràng mười mấy con Ảnh Nghĩ đã cắn trúng Lục Tiểu Thiên. Cho dù là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, thậm chí là Luyện Khí đại viên mãn, nguyên khí cũng không thể vận chuyển, căn bản không thể sử dụng pháp lực.

Nhưng Lục Tiểu Thiên tựa hồ không bị ảnh hưởng, hoàn toàn là dụ gã tiếp cận, sau đó đột ngột hạ sát thủ. Chỉ là vẻ mặt của Lục Tiểu Thiên khi bị cắn tuyệt không thể giả. Gã nuôi dưỡng Ảnh Nghĩ nhiều năm, đối với kẻ sau khi bị Ảnh Nghĩ cắn trúng, địch nhân có phản ứng như thế nào gã đều rõ như lòng bàn tay. Cho dù là giả, cũng khó thoát khỏi ánh mắt của gã.

Chỉ là Đại Ngạch quái nhân không biết Lục Tiểu Thiên từng bị Ảnh Nghĩ cắn qua, cho nên mới có thể giả bộ giống như vậy.

Khiến Lục Tiểu Thiên vô cùng kinh hãi chính là một kiếm vừa rồi đã muốn đâm xuyên người đối phương, nhưng tên Đại Ngạch quái nhân này lại dùng một thế thân để thế chỗ chết cho gã, tránh thoát được một mạng. Tuy rằng không biết là bảo vật gì, bất quá tuyệt đối không phải là phàm vật.

Còn Trâu Tân trong Thú Nguyên trận pháp cũng kinh hãi không kém hai người. Đại Ngạch quái nhân không ngờ lại có bản sự bảo mệnh như vậy mà y không hề biết. Hai người này, không người dễ trêu vào cả. Hiện giờ đã biết được bí mật của Đại Ngạch quái nhân, Trâu Tân trong lòng càng thêm kiêng kỵ. Cũng không biết sau khi ra khỏi trận pháp, hai người sẽ là địch hay là bạn, xem ra sau này phải càng thêm đề phòng nữa mới được, nếu không bị hại chết cũng không là chuyện gì xảy ra nữa.

Đại Ngạch quái nhân ôm lấy lồng ngực rỉ máu, vừa rồi thời gian quá gấp rút, mộc khôi lỗi cũng không thể ngăn cản toàn bộ sát thương, linh kiếm vẫn đâm vào ngực gã gần cả tấc, nếu sâu thêm nữa, e rằng sẽ tổn thương tới tạng phủ.

"Quỷ kế của ngươi thất bại rồi, xem ngươi sau đó còn có thể giở trò gì nữa!" Xem ra thật phải đánh một trận rồi, Đại Ngạch quái nhân lấy ra vũ khí của mình là một cây Lưu Tinh Chuỳ, nét mặt vô cùng âm trầm xông về phía Lục Tiểu Thiên.

"Không cần dùng thủ đoạn cũng có thể giết chết ngươi!"

Lục Tiểu Thiên cười lạnh, từ khi Đại Ngạch quái nhân phát hiện không ổn lùi lại, hắn liền vứt con khôi lỗi hình người của gã qua một bên rồi nhanh chóng lao về phía Đại Ngạch quái nhân, tay phải cầm kiếm, tay trái âm thầm chuẩn bị một xấp sơ giai linh phù. Vì để thu hút đối phương, Kim Cương phù của hắn đã tiêu hao không còn bao nhiêu, nhưng linh phù công kích thì một tờ vẫn chưa hề dùng qua.

Một thứ xảy ra như điện xẹt, thừa dịp Đại Ngạch quái nhân bị thương, Lục Tiểu Thiên muốn giết chết hoặc là làm cho gã thêm trọng thương, không cho Đại Ngạch quái nhân cơ hội thở dốc.

Đại Ngạch quái nhân vung cây Lưu Tinh Chuỳ lên, đánh về phía linh kiếm của Lục Tiểu Thiên. Tu vi của gã vẫn cao hơn một chút, cho dù đã thụ thương, nhưng cũng không có trí mạng, vẫn có thể đối phó được với cái tên địch nhân khiến gã nghiến răng nghiến lợi, chán ghét cực điểm này.

Chính vào lúc này, khoé miệng Lục Tiểu Thiên lộ ra nụ cười quỷ dị, linh phù trong tay đột nhiên tế ra.

"Hoả Cầu phù"

"Kim Mâu phù"

"Băng Tiễn phù"

"Thổ Thứ phù"

"Phong Nhận phù"

"Triền Nhiễu phù"

"Hoả Tiễn phù"

Liên tiếp hơn mười mấy đạo pháp thuật do đê giai linh phù phóng thích ra điên cuồng bắn về phía Đại Ngạch quái nhân.

Một loạt các vụ nổ, hoả quang, băng khối bùng lên, ẩn ẩn có thể nhìn thấy được vẻ mặt khó tin kèm với phẫn nộ của Đại Ngạch quái nhân. Gã cấp tốc hình thành Thổ Linh tráo nhưng chỉ chống đỡ được trong thoáng chốc, liền bị pháp thuật công kích như bão táp xé tan thành mảnh vụn.

Không còn kịp xoay xở nữa, Đại Ngạch quái nhân nộ hống vung Lưu Tinh Chuỳ đánh văng băng tiễn, hoả tiễn, kim mâu. Bởi vì pháp lực vận hành quá độ, khiến cho sắc mặt đỏ bừng. Gã cố hết sức vung vũ khí của mình, hình thành mười mấy đạo hư ảnh, cố gắng ngăn chặn tất cả công kích. Bất quá vẫn có một đạo kim mâu cùng một cây thổ thứ xuyên qua bụng và tay trái của gã. Ầm, hoả cầu đốt y phục của gã cháy đen, râu tóc bị thiêu rụi hơn một nửa, Đại Ngạch quái nhân kêu đau liên tục, máu tươi chảy ra như suối.

Ách... Một bóng người từ bên cạnh Đại Ngạch quái nhân lướt qua, gã chỉ cảm thấy cổ họng mát lạnh, động tác đột ngột đình chỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play