Khi Lục Tiểu Thiên thu kiếm, cổ họng Đại Ngạch quái nhân máu phun như suối, vẻ mặt bất cam ngã trên mặt đất.

Mười mấy đạo sơ giai pháp thuật, ở cự ly gần như vậy bạo phát, có thể chống đỡ hơn một nữa, chỉ bị thương mà thôi, đã xem như không tồi rồi. Điều chí mạng chính là Đại Ngạch quái nhân lo ngăn cản những pháp thuật đó, lực cũ đã tận, lực mới chưa sinh, không kịp ngăn cản một kiếm của Lục Tiểu Thiên.

Nếu luận về tu vi mỗi người, Lục Tiểu Thiên tự cảm thấy không có khả năng chiến thắng đối phương. Ảnh Nghĩ mà Đại Ngạch quái nhân ỷ lại nhất lại không có tác dụng với hắn, bất ngờ bị Lục Tiểu Thiên kích thương. Dưới tình huống như vậy, còn bị mười mấy đạo sơ giai linh phù tập kích ở cự ly gần, Lục Tiểu Thiên cũng cảm thấy oan uổng cho Đại Ngạch quái nhân.

Cuối cùng cũng giết chết đối phương, Lục Tiểu Thiên thở phào một hơi, nhặt lấy túi trữ vật và hồ lô dùng để đựng Ảnh Nghĩ của Đại Ngạch quái nhân. Vẫn chưa hề kiểm tra tới mọi thứ bên trong, lực chú ý lại chuyển tới trên người Trâu Tân đang bị vây bên trong trận pháp.

Vẻ mặt Lục Tiểu Thiên âm trầm bất định, vì giết Đại Ngạch quái nhân, hắn đã giở hết tất cả thủ đoạn, thực lực đại hán cẩm y không yếu, tu vi tương đương hắn, còn có một con Hắc Viên Luyện Khí tầng ba. Một khi chiến đấu hắn cũng không thể nắm chắt phần thắng, nhưng mà lúc này thời gian trận pháp vây khốn đã trôi qua một nửa, đại hán cẩm y rất nhanh sẽ thoát khốn. Lúc này hắn rời đi, đại hán cẩm y cảm thấy hắn tiêu hao không ít, ngược lại sẽ còn truy đuổi gắt gao hơn. Hơn nữa lúc này ác đấu cũng tiêu hao không ít nguyên khí, đi ra khỏi khu rừng nhỏ này chưa chắc sẽ không gặp phải tình huống bất ngờ khác.

Càng trọng yếu chính là, lần này hai người đuổi theo hắn, hoàn toàn dựa vào Thú Nguyên trận pháp mới có thể phá thế cục này.

Trong Vọng Nguyệt sơn mạch nguy cơ trùng trùng, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải tiểu đội tu sĩ khác. Hiện tại hắn cô độc một mình, một khi bị tiểu đội khác phát hiện, tu vi thấp thì không đuổi kịp hắn, tu vi cao sẽ càng không bỏ qua một tên đơn lẻ như hắn, rất có thể lại bị truy đuổi như lúc nãy nữa.

Rời núi quay về Vọng Nguyệt thành, cũng không thể trong thời gian ngắn lại tìm được một tiểu đội đáng tin cậy để gia nhập. Điều đó đồng nghĩa với việc buông tha cơ hội tiến vào các môn phái của năm nay. Bản thân tư chất tầm thường, chỉ cần trì hoãn một năm, khả năng Trúc Cơ thành công sẽ càng thấp hơn nữa. Hắn tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, bởi vì, bộ trận pháp này tự nhiên cũng không thể buông bỏ như vậy.

"Không thể bỏ được!" Lục Tiểu Thiên khẽ cười, từ trong kết giới lấy ra hai khối hạ phẩm linh thạch, mỗi tay cầm một khối, đả toạ ngồi xuống.

Quả nhiên, hàng động không hề e sợ của Lục Tiểu Thiên khiến cho Trâu Tân bên trong trận pháp cảm thấy ớn lạnh.

Sau thời gian một nén hương, nguyên khí tiêu hao trong thể nội đã khôi phục gần đủ. Lúc này linh khí của Thú Nguyên đại trận cũng đã hao hết, quang tráo đang từ từ trở nên mỏng đi.

Trâu Tân nhìn thấy liền mừng rỡ, cầm lấy Lang Nha Bổng bổ vỡ quang tráo, dẫn theo Hắc Viên xông ra ngoài, sau đó nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.

"Coi như đỡ phải chiến một trận."

Lục Tiểu Thiên trong lòng thở phào nhẹ nhõm, có thể tránh được những rắc rối không cần thiết thì tốt. Lại đả toạ một lúc, nguyên khí trong thể nội đã hoàn toàn hồi phục, Lục Tiểu Thiên đứng dậy thu lại mấy cây trận kỳ. Bất quá chính vào lúc này, lông tóc hắn dựng đứng. Ngưng thần nhìn qua, đại hán cẩm y vừa bỏ chạy lúc nãy lại quay về. Xem ra lúc nãy bỏ chạy cũng chỉ là thăm do hắn mà thôi.

Trâu Tân âm thầm đánh giá Lục Tiểu Thiên, từ lúc Lục Tiểu Thiên chém đi một cánh tay của Hà Đà Tử, hơn nữa còn hạ độc ám toán lão ta. Tới hiện tại Đại Ngạch quái nhân không ngờ cũng chết tay của hắn. Bất quá ngoại trừ bộ trận pháp này, còn có rất nhiều linh phù trong tay. Đối thủ trẻ tuổi này cũng không có thủ đoạn lợi hại nào, chỉ là tâm cơ khá sâu mà thôi.

Nếu là lúc bình thường, Trâu Tân tuyệt không nguyện ý chiến đấu sống chết với loại địch nhân như vậy. Bất quá không những bản thân Lục Tiểu Thiên là Luyện Đan sĩ, tiền tài rất nhiều, chỉ bằng linh vật bên trong túi trữ vật của Đại Ngạch quái nhân, cũng đủ khiến cho y thèm nhỏ dãi.

Đại Ngạch quái nhân đã thu nhập mấy loại yêu đan, linh thảo dùng để gia nhập Thái Thanh Môn. Cộng thêm một số do bản thân y thu thập được, cộng dồn lại, có lẽ cũng gần đủ yêu cầu của nhiệm vụ rồi. Có một số, đủ để khiến cho y liều mạng, vừa rồi chạy trốn, cũng chỉ là một loại thăm dò. Lục Tiểu Thiên lại không hề truy kích, nói rõ Lục Tiểu Thiên không nguyện ý cùng y giao thủ, có lẽ là linh phù trên người hắn đã tiêu hao gần hết rồi, nếu không tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua cho y được.

Nghĩ thông điểm này, cho nên Trâu Tân liền lớn gan giết trở về hướng về phía Lục Tiểu Thiên khẽ cười nói: "Kỳ thật ta cũng không nguyện ý động thủ với ngươi, thực lực hai người chúng ta không sai biệt lắm, cho dù chiến đấu, chỉ sợ là lưỡng bại cầu thương. Bất quá trong tay Đại Ngạch quái nhân có vài thứ ta muốn, nếu như ngươi có thể chia cho ta một chút, mọi người tự nhiên cũng vui vẻ không có chuyện gì.

"Nếu đã tới tay của ta rồi, thì không có khả năng lấy ra nữa." Lục Tiểu Thiên hừ một tiếng nói, tưởng hắn ngu sao? Hắn tuy rằng không nguyện ý động thủ với đại hán cẩm y, nhưng song phương tu vi không chênh lệch nhiều, Đại Ngạch quái nhân cũng bị hắn giết, thì sao lại quan tâm việc có thêm một địch nhân chứ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play