Hai tên đó như thuốc cao bôi trên da chó dí sát theo hắn không buông, Lục Tiểu Thiên trong lòng phẫn nộ, đã trốn chạy mười mấy dặm đường núi, dọc đường còn phải tránh khỏi các tiểu đội mạo hiểm khác. Trên đường xém tí nữa gặp phải nhị giai Xà linh thú, doạ cho hắn nhảy dựng. Nếu không, trước có yêu thú, sau có truy binh, hắn thật sự chết không có chỗ chôn rồi.
"Tên Phạm Thanh chết thiệt, lần sau gặp lại gã, nhất định khiến cho gã đẹp mặt." Trong lúc chạy trốn, Lục Tiểu Thiên hận Phạm Thanh tới nghiến răng nghiến lợi, nếu như không phải tên gia hoả này lâm trận bỏ chạy, bọn họ cũng không hẳn không có sức chiến một trận. Bất quá cũng chính Phạm Thanh dạy cho Lục Tiểu Thiên một bài học, sau khi trải qua việc đoạt xá của hắc bào lão giả, hắn hiểu rõ sự tàn khốc của tu tiên giới, càng cảnh giác hơn với tu sĩ khác. Bất quá hắn còn nghĩ rằng chỉ cần đề phòng Hà Đà Tử là có thể giải trừ nguy cơ cho mọi người. Với thực lực của tiểu đội bọn hắn, đủ để đối kháng với những tiểu đội khác.
Nhưng Lục Tiểu Thiên lại không ngờ rằng vừa mới bắt đầu, một người đầu lĩnh trọng yếu như Phạm Thanh lại bỏ chạy trong giờ phút quan trọng nhất. Cho lẽ do thực lực Phạm Thanh tổn hao nghiêm trọng, cảm thấy không thể chiến thắng. Hoặc cũng có lẽ do Phạm Thanh đã đạt được vật phẩm nhiệm vụ của môn phái lần này, không cần giống như bọn họ chiến đấu tranh giành đến bỏ mạng làm gì.
"Lòng người sẽ thay đổi, cho nên Phạm Thanh đã bỏ trốn. Trong tu tiên giới, lòng người xảo trá cùng lợi ích phức tạp rắc rối đan xen nhau, cái duy nhất không thay đổi chỉ có thể dựa vào là thực lực của chính mình." Lục Tiểu Thiên suy nghĩ như vậy, đợi sau khi vượt qua đợt nguy hiểm này, sau này nhất định phải càng thêm cẩn thận hơn.
Chỉ là nguy hiểm trước mắt cũng không phải dễ vượt qua. Hơn nữa, hắn tu luyện mới có ba bốn năm, thời gian học pháp thuật lại ngắn. Còn Đại Ngạch quái nhân và đại hán cẩm ý đang đuổi theo sát phía sau cũng tu luyện gần hai mươi năm rồi, tâm ngoạn thủ lạt, có không ít tán tu đã mất mạng dưới tay bọn chúng. Còn độ thông thạo về pháp thuật, tuyệt không phải là một người mới vào tu tiên giới như Lục Tiểu Thiên có thể so bì.
Cho dù đồng dạng thi triển "Ngự Phong thuật" "Khinh Thể thuật", nhưng khoảng cách giữa hai bên vẫn không ngừng nhỏ lại. Nếu như không phải trên người có loại linh phù chuyên dùng để chạy trốn, e rằng sớm đã bị hai người đó đuổi kịp rồi. Mắt thấy khoảng cách càng ngày càng gần, Lục Tiểu Thiên lại dán lên trên người một tờ "Thần Hành phù", tốc độ đột nhiên lại gia tăng thêm một chút.
"Xú tiểu tử, ngươi chạy không thoát đâu, ngoan ngoãn giao ra linh vật bên trong túi trữ vật, Trâu gia gia sẽ tha cho ngươi một mạng!"
Trâu Tân ở phía sau đuổi theo đang vô cùng tức giận, tu vi của gã thấp hơn Đại Ngạch quái nhân một chút, không có thâm hậu như y, chỉ có thể không ngừng lấy linh thạch từ trong túi trữ vật ra bổ sung nguyên khí, để tránh lát nữa đại chiến tiêu hao nguyên khí quá nhiều lại bị người khác chen ngang. Tiện nghi vẫn chưa chiếm được nửa phần, linh thạch ngược lại đã dùng hết mấy khối, Trâu Tân tự nhiên sẽ đau lòng không thôi.
Đại Ngạch quái nhân cười lạnh nói: "Trâu đạo hữu không cần nóng vội, người này tâm tư cẩn mật, hơn nữa trên người không ngờ lại mang nhiều linh phù chuyên dùng để đào mệnh như vậy. Có thể thấy được người này quả thật gia tài phong phú, chỉ cần có thể bắt được hắn, còn sợ không thể bù đắp lại số linh thạch đã tổn thất đó sao?"
"Điều này cũng đúng, đợi Thần Hành phù , Tật Phong phù trên người hắn dùng hết rồi, ta xem hắn còn có thể chạy đi đâu? Tiêu hao hết mấy khối linh thạch của ta, đợi ta bắt được ngươi rồi, nhất định sẽ rút gân lột da ngươi, mới có thể thoả mối hận trong lòng ta." Trâu Tân cắn chặt răng nói.
Lục Tiểu Thiên cũng bị đuổi tới không còn đường để đi, nhưng không ngờ lúc này ở phía trước lại truyền đến tiếng đánh nhau. Vừa bước tới gần, đó là Vương Bình tay cầm Huyền Thiết Côn đang cùng với một tu sĩ Luyện Khí tầng bốn khác tay cầm Linh Đao chém giết tới đỏ mắt.
"Lục đạo hữu, giúp ta!"
Tu vi Vương Bình thấp hơn đối phương, lại vừa đánh xong với Ngân Dực Ngô Công nguyên khí còn chưa hồi phục. Lúc này đang bị đối phương áp chế, đột nhiên nhìn thấy Lục Tiểu Thiên lao tới, vội vàng kinh hỉ kêu lên. Nhưng khi nhìn thấy phía sau Lục Tiểu Thiên là Đại Ngạch quái nhân còn có đại hán cẩm y Trâu Tân, Vương Bình nhất thời ngậm chặt miệng, trong lòng kêu khổ không thôi. Vốn còn tưởng là cứu tinh, không nghĩ tới chớp mắt lại trở thành tai tinh rồi.
Lúc này tự thân hắn còn khó bảo toàn, sao còn có khả năng đi quản Vương Bình. Mặc kệ cái tên gia hoả cũng lâm trận bỏ trốn này, Lục Tiểu Thiên cắm đầu tiếp tục bỏ chạy.
A! Một tiếng hét thảm vang lên, vừa rồi Vương Bình nhìn thấy Lục Tiểu Thiên, còn có Đại Ngạch quái nhân, nhất thời phân tâm, trước ngực liền bị chém một đao, máu tươi ướt đẫm, da thịt bị xé mở ra hai bên, lộ ra xương trắng bên trong.
"Chết đi!" Đại hán cẩm y cầm đao vui mừng ép tới, Vương Bình giơ Huyền Thiết côn lên cực lực chống đỡ được vài chiêu, nhưng dưới tình huống thân thụ trọng thương, chiến lực không đủ, liền bị đánh văng mất linh khí.
Đại hán cầm đao cười gằn thừa cơ một đao chém xuống đầu Vương Bình, một cái đầu lâu mang theo mưa máu rơi xuống đất lăn vài vòng.