"Muốn đoạt thức ăn trong miệng hổ, cũng phải xem xem đao kiếm trong tay chúng ta có đáp ứng hay không." Lạc Viễn bước ra một bước, phẫn nộ nhìn đám người Đại Ngạch quái nhân.
Trương Quảng lúc trước bị đối phương ám toán qua một lần, suýt nữa mất cả mạng, sớm đã hận đối phương tận xương tuỷ."Đúng vậy, chúng ta còn nhiều hơn một người, nếu thật sự động thủ, cũng không hề sợ đám tiểu nhân bỉ ỏi các ngươi."
Đám ngươi Vương Viện lần lượt cầm chặt binh khí trong tay, sắc mặt ngưng trọng, mỗi người đều tiêu hao không ít nguyên khí, lúc này nếu như không đoàn kết lại, chỉ sợ càng chết nhanh hơn. Hơn nữa đối phương ngoại trừ Đại Ngạch quái nhân một tên Luyện Khí tầng sáu, Luyện Khí tầng năm chỉ có hai người, tu vi tổng thể thấp hơn bọn họ, nên bọn họ cũng chưa chắc sẽ thua.
"Nếu đã như vậy, không nói chuyện được thì đánh một trận thôi. Đại Ngạch quái, còn gì để nói nữa, Ngân Dực Ngô Công đã chết, trong hang nói không chừng còn có trứng linh trùng, trước tiên giết hết đám gia hoả không biết điều này, sau lại vô hang tìm kiếm một phen."
Cẩm y đại hán phía sau Đại Ngạch quái nhân cười to nói, tay cầm chặt cây Lang Nha Bổng, đồng thời vỗ vào túi linh thú bên hông. Trong sương trắng xuất hiện một con hắc sắc cự viên thân cao gần trượng, hai tay thô to hứng phấn vỗ ngực vang lên tiếng ầm ầm.
"Đúng vậy, đám người này đi vào sơn mạch hơn một tháng trời, trong túi trữ vật nhất định chứa không ít linh vật." Những người khác đều lần lượt hưởng ứng.
Đại Ngạch quái nhân ha ha cười lớn, nhìn chằm chằm Phạm Thanh nói: "Nếu đã như vậy, liền giết thôi! Huyết thủ đạo nhân, xem ra hôm nay chúng ta cuối cùng cũng phải chiến một trận rồi."
"Hiếp người quá đáng!" Vương Viện một thân nữ lưu, lúc này cũng nhịn không được lửa giận, cùng với đại hán cẩm y tay cầm Lang Nha Bổng, còn có có hắc viên đó đánh thành một đoàn, lấy một địch hai cũng không hề rơi xuống hạ phong.
Vương Bình, Trương Quảng đám người cũng lần lượt tìm đối thủ.
Lạc Viễn, Hà Đà Tử lao về phía cặp song sinh trên mặt có vết bớt màu xanh. Bất quá chính vào lúc Lạc Viễn tay cầm linh kiếm chém về phía đối phương, Hà Đà Tử phía sau nét mặt trở nên hung tợn, linh kiếm trong tay đột nhiên đâm về phía sau gáy của Lạc Viễn.
Lạc Viễn tuy rằng cảm giác được một cổ khí tức sắc bén ép thẳng tới, bất quá khoảng cách quá gần, căn bản không né tránh kịp. Trong lúc gấp gáp, dùng tốc độ nhanh nhất thi triển một đạo "Thổ Giáp Thuật!"
Nhưng Thổ Giáp Thuật vẫn chưa kịp thành hình, linh kiếm trong tay Hà Đà Tử đã chạm vào da của Lạc Viễn.
"Ngu xuẩn, chân chính ít người hơn chính là bên phía các ngươi, chết đi!" Khí thế trên người Hà Đà Tử bạo phát, không ngờ cũng là thực lực Luyện Khí tầng sáu, trước đó không biết dùng phương pháp gì ẩn tàng đi thực lực chân chính của bản thân.
"Lạc huynh đệ!" Trương Quảng, Trịnh Sĩ Kỳ kinh hãi kêu lên.
"Đại ca!" Lạc Thanh càng hoa dung thất sắc, nhất thời không biết phải làm thế nào.
Bất quá lúc này, không ai chú ý tới Lục Tiểu Thiên không biết lúc nào đã không thấy bóng dáng.
Sưu! Đột nhiên từ dưới đất chui lên một người, chính là Lục Tiểu Thiên lúc nãy vừa biến mất trong chốc lát.
Lục Tiểu Thiên trên mặt mang theo tia giễu cợt, trong ánh mắt giật mình của Hà Đà Tử, linh kiếm trong tay vung lên. Hà Đà Tử do lực cũ đã tận, đồng dạng cũng không kịp né tránh, chỉ cố gắng kéo lệch thân thể qua một chút, tránh qua nơi yếu hại.
"Tay của ta!" Hà Đà Tử hét thảm, cánh tay cầm kiếm mang theo một lượng máu lớn bay lên trời.
Hà Đà Tử bàng hoàng lùi về sau vài trượng, vội vàng lấy ra một bình dan dược liệu thương đổ vào miệng một viên. Vẻ mặt oán độc nhìn chằm chằm Lục Tiểu Thiên: "Ngươi sao lại chú ý đến ta?"
Đại Ngạch quái nhân đám người đồng dạng cũng dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lục Tiểu Thiên, bọn họ dùng phương pháp như vậy đã thành công giết chết hai tiểu đội khác, không ngờ lúc này lại bị Lục Tiểu Thiên phát giác.
"Lúc sớm ở Vọng Nguyệt thành, ta đã cảm thấy kỳ quái, một tu sĩ Luyện Khí tầng bốn như người, tu vi không cao. Không chỉ trong tay có đan phương của Nguyên Khí đan, mà còn có tin tức của Ngân Dực Ngô Công. Đối với lộ tuyến đi đường như xe nhẹ đường quen, đó không phải là việc một tên tu sĩ Luyện Khí tầng bốn có thể làm được. Bất quá lúc đó cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi."
"Sau này lại gặp phải tập kích của Thanh Trúc Phong, ta tuy rằng hoài nghi, nhưng trong Vọng Nguyệt sơn mạch các tiểu đội độc ác như vậy không ít, ta cũng không hoài nghi tới ngươi, bất quá tới lúc này, lại xuất hiện tiểu đội của Đại Ngạch quái nhân, liền không thể không khiến ta nghi ngờ. Ta nghĩ, nếu như trước đó có thêm mấy người trong đội mình bị Thanh Trúc Phong đả thương, e rằng lúc đó các ngươi đã động thủ rồi."
"Chỉ vì Đại Ngạch quái nhân thấy chúng ta chỉ bị thương một người, thực lực vẫn chưa hao tổn nghiêm trọng, không nguyện ý lưỡng bại cầu thương, cho nên các ngươi mới cải biến kế hoạch, đợi chúng ta sau khi chiến đấu với Ngân Dực Ngô Công, mới xuất hiện chiếm tiện nghi, giết người cướp của, đúng không?"