Tấm lưới đỏ cũng không biết là do loại linh vật nào tạo thành, vững chắc vô cùng. Thân thể to lớn của Ngân Dực Ngô Công bị vây trong đó, cho dù có giãy giụa ra sao, tuy rằng có thể xé rách một hai lỗ nhỏ, nhưng còn lâu mới thoát khốn được.

Xì... ...

Độc vụ màu đen từ trong miệng Ngô Công phun ra, bao phủ xung quanh nó, cỏ dại, cây cối ven đường nhanh chóng héo tàn, bất quá chín người Lục Tiểu Thiên vẫn cầm lấy mỗi góc lưới từ từ thu nhỏ bao vây nó lại.

"Hây!" Vương Bình canh chuẩn thời cơ, Huyền Thiết côn trong tay vung lên hình vòng cung đập lên hai chân của Ngô Công. Ca sát, hai chân trước lập tức gãy đoạn.

Lục Tiểu Thiên tay trái cầm lấy góc lưới, tay phải huy động linh kiếm, cũng chém đứt ba cái chân của Ngô Công. Tấm lưới đỏ truyền đến lực kéo cực lớn khiến hắn sợ hãi không thôi, dựa vào sự hợp sức của chín người, cũng chỉ bất quá miễn cưỡng chống lại được Ngân Dực Ngô Công. Nếu như không phải trong tay mỗi người đều có linh khí lợi hại, e rằng cũng không thể làm gì được con Ngô Công này.

Ngân Dực Ngô Công bị chín người chặt đi hết hai ba mươi cái chân, trước sau gặp phải không dưới trăm đạo sơ giai linh phù công kích, đang liều mạng giãi giụa vô ích, trong mắt Phạm Thanh loé lên tàn khốc, nhảy lên đầu của Ngân Dực Ngô Công, hai tay cầm đao, pháp lực thúc dục đến cực hạn, trên linh đao nổi lên một đạo đao quang lạnh lẽo, nhắm ngay khe hỡ giữa khối linh giáp đầu tiên trên đầu Ngân Dực Ngô Công điên cuồng đâm vào. Xích một tiếng, linh đao đã đâm vào trong cơ thể.

Một lượng lớn dịch thể màu xanh lục từ trong miệng Ngân Dực Ngô Công phun ra.

Ngân Dực Ngô Công lần nữa lăn tròn kêu la thảm thiết. Lục Tiểu Thiên trong tay truyền đến cơn đau, tấm lưới đỏ cũng khó có thể tiếp tục vây lấy nó, vùng vẫy rời khỏi tay hắn.

Bất quá lúc này đầu Ngân Dực Ngô Công đã gặp phải vết thương trí mạng, chỉ là giãy giụa cuối cùng trước khi chết mà thôi. Linh đao, linh kiếm, Huyền Thiết côn, cùng với từng đạo pháp thuật sơ giai liên tục oanh kích.

Sưu! Một quả cầu lớn như trứng ngỗng căng tròn, hai màu thổ hồng giao nhau, từ trong miệng Ngân Dực Ngô Công phun ra, đột nhiên va chạm với linh đao của Phạm Thanh.

Ầm một tiếng, Phạm Thanh cả người cũng bị đụng bay lên trên một cây thô to gần đó, bất quá Phạm Thanh không quan tâm tới đau đớn của thân thể, hơn nữa còn cười lớn: "Yêu đan!"

Yêu đan đó một phát kích lui Phạm Thanh, lại xông về phía Hà Đà Tử gần đó, Hà Đà Tử vội nhảy lên, y không dám ngạnh tiếp phản kích trước khi chết của Ngân Dực Ngô Công. Thi triển một đạo Thổ Độn thuật, chui xuống trong lòng đất không thấy bóng dáng.

"Tên Hà Đà Tử chết tiệt."

Lục Tiểu Thiên thấy yêu đan sau khi mất đi mục tiêu là Hà Đà Tử, không ngờ lại bay về phía mình, trong lòng không nhịn được mắng một tiếng. Yêu đan cách hắn quá gần, lúc này thi triễn Thổ Độn thuật đã không kịp nữa, e rằng còn chưa hoàn toàn chui xuống đã bị yêu đan đánh lên đỉnh đầu rồi, đó không phải là tự tìm đau khổ sao?

Lục Tiểu Thiên cắn chặt răng, tay cầm linh kiếm, ra sức chém lên trên yêu đan. Một cổ phản lực phản chấn lại, linh kiếm tựa hồ muốn vụt ra khỏi tay. Lục Tiểu Thiên không thể khống chế thân thể mà lùi về sau vài trượng, lại nhìn lại đoản kiếm trong tay, không ngờ lại bị khuyết mất vài miếng, Lục Tiểu Thiên không khỏi cảm thấy đau lòng, đây là trung phẩm linh khí đã tốn của hắn hết mười mấy khối linh thạch, còn chưa dùng qua vài lần. Cho dù hắn đã là Luyện Khí sĩ, cũng không chịu nổi tiêu hao như vậy.

Bất quá, yêu đan đó sau nhiều lần va chậm, màu sắc đã ảm đạm đi vài phần rồi.

Phốc một tiếng, thân thể của Ngân Dực Ngô Công mất đi khống chế ngã ra trên đất, còn Lạc Viễn thừa dịp khi Ngân Dực Ngô Công công kích Lục Tiểu Thiên, một kiếm triệt để chém lên trên đầu của Ngân Dực Ngô Công.

Phạm Thanh không màng tới đau đớn trên cơ thể, chuyển thân xông tới, một hơi liền bắt lấy yêu đan đã bị ảm đạm đi không ít, trên mặt mang theo vẻ hưng phấn khó có thể che giấu được. Nhiệm vụ của Man Thú tông chỉ cần yêu đan mà thôi, không có yêu cầu hà khắc là không được bị hao tổn.

"Tràng chém giết này thật vô cùng mệt mỏi, bất quá con Ngân Dực Ngô Công này cũng đáng giá. Đáng tiếc là cặp cánh này đã bị hao tổn, nếu không có thể nhờ cửa hàng luyện khí luyện chế thành Dực linh khí, chúng ta còn phát đạt hơn." Vương Viện thu lại linh kiếm trong tay, có chút đáng tiếc nói.

Trong các loại linh khí, Dực linh khí vô cùng hiếm thấy, bởi vì tu sĩ Luyện Khí kỳ không thể phi hành, cho nên giá cả của Dực linh khí cũng cao vô cùng, hơn nữa dù giá cao cũng không có hàng.

"Có thể không có thương vong mà giải quyết được con súc sinh này đã là không tồi rồi, chúng ta mau phân chia con Ngô Công này đi."

Đám người Vương Bình, Trương Quảng, Trịnh Sĩ Kỳ, huynh muội Lạc Viễn cũng cao hứng xoa xoa đôi tay. Nếu như chia đều, mỗi người đều có thể chia được vật liệu có giá trị khoảng hai mươi mấy khối linh thạch.

"Ha ha, loại chuyện tốt như vậy, tự nhiên là ai thấy đều có phần, sao có thể thiếu chúng ta được?"

Đang lúc đám người Vương Bình đang cao hứng, một tiếng cười quen thuộc trên một đỉnh núi nhỏ không xa truyền đến. Lục Tiểu Thiên nhìn lại, chỉ thấy trên đỉnh núi xuất hiện đám người Đại Ngạch quái nhân trước đây đã lợi dụng Thanh Trúc Phong phục kích bọn họ một lần. Theo sát phía sau chính là bảy tên tu sĩ, mặt đầy vẻ tham lam nhìn về phía Ngân Dực Ngô Công trên mặt đất, dụng ý rất là rõ ràng.

Đám người Lạc Viễn thần sắc đại biến, Lục Tiểu Thiên cũng cảm thấy trầm trọng, tuy rằng hắn không nhất định phải có được tài liệu trên người của Ngân Dực Ngô Công. Nhưng bị một tiểu đội khác ở bênh cạnh rình rập cũng không phải là cảm giác dễ chịu gì, đặc biệt là sau khi tiểu đội bọn hắn đã trải qua một trận ác chiến, linh khí bị tổn hao đi vài cái, nguyên khí cũng tổn hao không ít, ước chừng còn lại một nửa sức chiến đầu đã không tồi rồi.

Còn tiểu đội của Đại Ngạch quái nhân vẫn chưa hề bị hao tổn gì, ở trong Vọng Nguyệt thành có binh sĩ trong thành bảo vệ, nhưng ở trong sơn mạch này, đừng nói là mấy người bọn họ, cho dù chết hơn trăm ngàn tu sĩ, cũng chẳng gây ra chút gợn sóng nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play