Ngân Dực Ngô Công thụ thương nên hung tính đại phát, phát ra tiếng thét chói tai, phun ra một đoàn liệt diễm nhiệt độ vô cùng cao, bay về phía huynh muội Lạc Viễn và Lục Tiểu Thiên, cỏ dại dọc đường nó đi qua bị đốt thành tro tàn.
Trên thân Lục Tiểu Thiên gia trì một tầng Kim Cương tráo, mà vẫn có thể cảm thấy một cỗ nóng rực khó chịu, bị hoả diễm cuốn qua vài lần, Kim Cương tráo liền có dấu hiệu muốn tan vỡ. Lục Tiểu Thiên thất kinh, nếu như không có phòng hộ gì hết, e rằng hắn cũng sẽ như những ngọn cỏ dại ven đường đó, bị đốt thành tro tàn. Lục Tiểu Thiên vội lấy một khối hạ phẩm linh thạch từ trong kết giới ra cầm trong tay, bổ sung nguyên khí bị tiêu hao. Đồng thời cũng gia trì cho bản thân một đạo Thuỷ Linh tráo. Quang tráo màu xanh nước vừa hiện, một cổ thanh mát khiến cảm giác nóng rực giảm bớt không ít.
"A!" Lục Tiểu Thiên còn chống đỡ được, nhưng còn Luyện Khí sơ kỳ như Lạc Thanh lại chịu không nổi luồng hoả độc đó, hộ tráo tràn ngập vết nứt, vốn sắc mặt đã trắng bệch lúc này trở nên đỏ rực, mồ hồi đổ ra như mưa.
"Muội muội!" Lạc Viễn vội vàng thi triển một Thuỷ Cầu thuật, hấp thu bớt sự nóng rực của hoả độc, chắn ở phía trước Lạc Thanh.
Thực lực của Ngân Dực Ngô Công là Luyện Khí hậu kỳ, tu vi đại viên mãn cũng không dám khinh thường, Lạc Thanh còn kém nó tới hai giai vị. Tự nhiên khó có thể ngăn cản công kích của Ngân Dực Ngô Công, Lục Tiểu Thiên đang cách không xa lắm, bước lên hai bước liền cản ở trước mặt Lạc Thanh."Con súc sinh này quá mức lợi hại, muội ở phía sau thi triển pháp thuật công kích là được, không nên đứng quá gần."
"Đa tạ đại ca, Lục đại ca!" Lạc Thanh thở ra một hơi, vội vàng lui về sau.
Sưu sưu...
Phạm Thanh lại liên tiếp bắn ra hai mũi tên, đầu Ngân Dực Ngô Công ngẩng lên, một bức tường đất thô dày chắn ở phía trước nó.
Mũi tên vẫn xuyên qua tường đất nhưng tốc độ giảm đi đáng kể, chỉ còn bay được vài thước liền rơi xuống mặt đất.
Lục Tiểu Thiên nhìn thấy công kích thất bại rơi trên mặt đất, trong lòng liền cười lạnh, chỉnh thể thực lực của cả đội còn vượt qua Ngân Dực Ngô Công, nhưng muốn bắt nó lại trả giá không ít. Yêu đan của nó là vật Phạm Thanh nhất định phải có được, cho nên phải do y trả giá nhiều nhất. Ai cũng sẽ không dễ dàng dùng sinh mệnh bản thân đi mạo hiểm.
Lục Tiểu Thiên cũng thi triển không ít pháp lực, cũng may có hạ phẩm linh thạch sung túc cung ứng, so với những người khác thì thoải mái hơn một chút. Dù sao đám người Lạc Viễn cũng không có nhiều linh thạch có thể sử dụng. Nếu như tiêu hao hết mười mấy khối linh thạch, cho dù giết chết Ngân Dực Ngô Công, đối với bọn họ mà nói, chẳng khác nào là công dã tràng. Đám người Lạc Viễn tự nhiên sẽ không nguyện ý làm như việc ngu ngốc như vậy.
Kha! Sau khi thi triển thêm một đạo Kim Mâu thuật, hạ phẩm linh thạch trong tay liền nứt vỡ thành mạt phấn. Lục Tiểu Thiên lại cấp tốc lấy ra linh thạch khác, ở nơi nguy cơ trùng trùng như vậy, nhất định phải cố gắng bảo trì nguyên khí trong cơ thể luôn tràn đầy, lúc này không phải là lúc tiết kiệm linh thạch.
Phạm Thanh sắc mặt khẽ biến, lúc này y cũng nhìn ra được, Ngân Dực Ngô Công không ngờ là Thổ Hoả song hệ yêu thú, công kích không yếu, phòng ngự cũng kinh người.
Chỉ bằng pháp thuật công kích, e rằng nguyên khí của bọn họ hao hết, cũng chưa chắc có thể giết chết con Ngô Công to lớn này. Nếu như tiêu hao quá nhiều linh thạch trên người, có hơi mất nhiều hơn được.
Nghĩ tới đây, Phạm Thanh rất nhanh liền hiểu rõ trừ khi y có thể lấy ra đòn sát thủ, nếu không những người khác sẽ không vì y mà tiêu hao quá nhiều. Nghĩ thông được điều này, Phạm Thanh lập tức hét lên: "Đấu pháp như vậy, không biết sẽ phải đánh tới khi nào, chư vị hãy hiệp trợ ta phá vỡ lớp phòng ngự của nghiệt súc này, đợi sau khi ta trọng thương được nó, liền có thể dễ dàng giết chết nó!"
"Được, ta đến giúp ngươi!" Trịnh Sĩ Kỳ thân thể lướt tới bên cạnh Phạm Thanh, mấy đạo sơ giai pháp thuật công kích về phía Ngân Dực Ngô Công.
Lục Tiểu Thiên đột nhiên cảm thấy dưới chân không đúng lắm, lập tức hai chân dẫm mạnh xuống đất, cả người nhảy lên cao vài trượng. Nơi hắn vừa đứng đột nhiên nhô lên mấy cây thổ thứ, nếu như không né tránh kịp thời, lúc này e rằng đã bị đâm xuyên mấy lỗ rồi.
"Con súc sinh này thật không biết tốt xấu gì cả, lẽ nào nhìn không ra Phạm Thanh mới là uy hiếp lớn nhất với nó sao?" Lục Tiểu Thiên trong lòng khó chịu, lực công kích trong tay lại tăng mạnh thêm.
"Hoả Tiễn thuật!"
"Kim Mâu thuật!"
Lục Tiểu Thiên liên tục thi triển mấy đạo sơ giai pháp thuật, hoà cùng với Thổ Thứ, Băng Thương của Trịnh Sĩ Kỳ, Vương Viện, liên tiếp công kích lên mấy bức tường đất phòng ngự của Ngân Dực Ngô Công.
"Tốt!" Phạm Thanh đại hỉ, nhịn không được liếc nhìn Lục Tiểu Thiên một cái, không nghĩ tới pháp thuật của người này lợi hại như vậy, mấy lần công kích đều mang tới sát thương lớn nhất. Sau khi khẽ kinh ngạc, Phạm Thanh lần nữa giương cung, một hơi bắn ra ba mũi tên, lợi tiễn nhắm ngay đầu của Ngân Dực Ngô Công, xuyên phá lân giáp cứng cáp, sâu tới ba phần.
Ngân Dực Ngô Công bị thương không nhẹ, hét lên thảm thiết. Cơ thể khổng lồ điên cuồng xông về phía Phạm Thanh.
Phạm Thanh vô cùng bình tĩnh xuất thủ về phía Ngân Dực Ngô Công, một tấm lưới lớn màu đỏ từ trên cao phủ xuống, số mũi tên mang theo đã dùng hết, Phạm Thanh lập tức buông cung, từ trong túi trữ vật lấy ra một cây linh đao sắc bén dài vài thước, nắm lấy một góc của tấm lưới đỏ hét lên: "Con súc sinh này đã là nỏ mạnh hết đà, chống đỡ qua đợt này, liền có thể giết chết nó rồi, mọi người cố gắng lên!"
Mắt thấy Phạm Thanh đã sử ra thủ đoạn áp đáy hòm, mấy người khác đều liếc nhìn nhau rồi cùng tiến lên, đưa tay cầm lấy một góc lưới, vây lấy Ngân Dực Ngô Công bên trong. Các loại pháp thuật lần nữa bay ra dày đặc.