Rời khỏi huyện Thanh Trúc không bao xa, âm thanh đao kiếm giao nhau cùng với tiếng hò hét của võ giả vang lên không dứt bên tai, thỉnh thoảng còn có một hai tiếng hét thảm.
"Khiêm Nhi, Thanh Sơn, chạy, chạy mau!" Lúc này hình đường đường chủ Lôi Đao môn Chu Liệt đang mang theo một đám nội môn đệ tử ngăn cản lại sự vây công của mười mấy hảo thủ, trên người đã bê bết máu, nhưng vẫn đang gắng sức chống đỡ.
"Sư phụ, muốn chạy thì cùng chạy!" Thạch Thanh Sơn cùng một vị bạch y nữ tử khác bi thương nói.
"Dư nghiệt Lôi Đao môn, đừng tranh nữa, hôm nay các người một người cũng không chạy thoát được đâu." Trên một con ngựa đỏ, một vị hán tử độc nhãn tay cầm đại đao, hống hách nói.
Mấy người vẫn chưa chạy được bao xa, liền bị võ giả phía sau chạy lên trước cản lại, hình thành vòng tròn vây công. Thạch Thanh Sơn giơ đao chém ngã hai người, lại bị hai người áo xám khác quấn lấy.
"Thạch sư huynh!" Thiếu nữ bạch y kêu lên thảm thiết, muốn giết qua đây, lại bị hai tên võ giả khác tay cầm thiết phiến quấn lấy.
Thanh niên cầm thiết phiến nhìn thấy dung mạo của bạch y thiếu nữ, hai mắt phát sáng, lộ ra thần sắc dâm tà."Vị cô nương này trông thật xinh đẹp, ta thật sự cảm thấy thương tiếc a, qua hôm nay, Lôi Đao môn sẽ không còn tồn tại, chim khôn chọn cành mà đậu, vị cô nương này hay là theo ta đi, ngày sau sẽ là giáo chủ phu nhân tương lai của Ngũ Dương phái ta.
"Ngươi nằm mơ đi, ta thà gả cho một con cóc ghẻ còn hơn gả cho ngươi." Bạch y thiếu nữ giận dữ nói.
"Không biết điều, đợi ta bắt được ngươi rồi, sau khi hưởng thụ xong, lại cho đệ tử trong giáo lăng nhục ngươi." Nghe được vẻ kinh thường của bạch y thiếu nữ, thanh niên cầm thiết phiến sắc mặt trầm xuống, thiết phiến mở ra, các mũi dao sắc nhọn quét về phía bạch y thiếu nữ.
"Tìm chết!" Thạch Thanh Sơn một đao ép lui hai địch nhân khác, hướng về thanh niên cầm thiết phiến mà chém tới.
Xích! Hai người va chạm kịch liệt, cân tài cân sức, bất quá Thạch Thanh Sơn đã bị một tên áo xám chém một đao ngay lưng, máu tươi đang chảy đầm đìa, nên sức lực đã giảm sút.
Lúc này Lục Tiểu Thiên đang trên đường đi tới vừa hay nhìn thấy cảnh này, Thạch Thanh Sơn và một người thanh niên tuổi tương đương nhau đang bảo vệ bạch y thiếu nữ muốn phá vòng vây xông ra ngoài, còn hình đường đường chủ Chu Liệt dẫn theo một đám đệ tử đang bị hãm vào trong vòng vây của địch nhân đông hơn gấp nhiều lần.
Lôi Đao môn xảy ra chuyện rồi, tại sao lại vậy, Lôi Đao môn là môn phái lớn nhất ở huyện Thanh Trúc, cho dù là trong toàn Lương Châu, thực lực cũng xếp hạng trước mười.
"Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, chúng ta mau đi thôi." Lữ Bích Phượng nói với Lục Tiểu Thiên, ở phụ cận Vọng Nguyệt Thành, trước đây nàng đã thấy quen cảnh chém giết giữa các tiên nhân, loại tranh đấu của võ giả thế tục này không đáng cho nàng quan tâm.
"Gặp phải người quen, ngươi ở bên cạnh nghỉ ngơi đi, giải quyết rất nhanh thôi." Lục Tiểu Thiên lấy ra trường kiếm màu xanh đoạt được trong tay Tư Đồ Kính, từ lưng ngựa nhảy xuống chạy về nơi đó.
"Xú tiểu tử, chỉ bằng ngươi mà muốn anh hùng cứu mỹ nhân sao, lưu lại người sống, một lát nữa ta sẽ ở trước mặt đám tiểu tử này lăng nhục vị cô nương đó." Thanh thiên cầm thiết phiến tàn nhẫn nói.
"Ngươi dám!" Thạch Thanh Sơn nghĩ tới một màn đáng sợ đó, hai mắt đầy tơ máu, muốn cùng thanh niên cầm thiết phiến liều mạng.
"Có gì không dám!" Thanh niên cầm thiết phiến cười ha hả nói, nhưng rất nhanh nụ cười chợt đọng lại trên mặt.
Ất... Thanh niên cầm thiết phiến chỉ cảm thấy cổ họng nhói lên, sau đó không thể phát ra âm thanh được nữa, lồng ngực nóng lên, yếu hầu lại cảm thấy man mát.
"Các hạ là ngươi phương nào, lại dám quản chuyện của Ngũ Dương giáo ta, nạp mạng đi!" Đại hán độc nhãn ngồi trên lưng ngựa nhìn thấy thanh niên cầm thiết phiến bị giết, nhất thời vừa giận vừa sợ, thiếu giáo chủ bị giết, không chém người này, sau khi quay về làm sao ăn nói với giáo chủ?
"Người này là Ngũ Dương giáo phó giáo chủ, là tuyệt thế võ giả, đao pháp cương mãnh, lực lớn vô cùng, cẩn thận!"
Chu Liệt lúc này toàn thân đầy máu, có của địch nhân, cũng có máu của mình, trong tuyệt cảnh lại có một người ra tay cứu giúp, nhât thời kinh hỉ, nhưng khi nhìn thấy đại hán độc nhãn xuất thủ, lại nhịn không được sắc mặt trầm xuống lớn tiếng nhắc nhở.
"Đang!" Đao kiếm giao kích.
Lục Tiểu Thiên bàn tay tê rần, trong lòng giật mình, xem ra tuyệt thế võ giả không phải ăn chay, hắn đã là Luyện Khí tầng hai, so sức lực vẫn còn kém hơn gã một chút.
"Bất quá chỉ có vậy!" Đại hán độc nhãn hừ lạnh, trong mắt loé lên thần sắc khó tin, thanh Ô Cương bảo đao theo gã nhiều năm chém sắt như chém bùn, không ngờ lại bị thanh kiếm của đối phương chém đứt.
Phốc!
Một cái đầu lâu lớn bay cao hơn một thước, đại hán độc nhãn hai mắt trợn trừng khó tin quay nhìn lại, thi thể không đầu của gã đã ngã trên mặt đất.
Huyền Thanh kiếm là do một lượng nhỏ huyền thiết trộn với các loại quáng thạch khác tạo thành, chỉ là linh khí cấp thấp, bất quá cũng dễ dàng chém đứt bảo đao tuỳ thân của một vị tuyệt thế võ giả, xem ra khác biệt giữa tu tiên giả và võ giả thế tục càng về sau càng lớn.
Một chiêu giết chết một vị tuyệt thế võ giả, Lục Tiểu Thiên tự tin tràn đầy, xông về phía đệ tử khác của Ngũ Dương giáo, những nơi đi qua, không ai có thể ngăn cản, chỉ trong chốc lát đã có hơn hai mươi tên bị giết chết.
Đệ tử Ngũ Dương giáo còn lại mặt tái nhợt, bỏ chạy tứ tán. Lục Tiểu Thiên có lòng muốn lưu những người này lại, nhưng hơn mười người bỏ chạy tứ phía, tốc độ lại nhanh, hắn muốn đuổi theo cũng vô lực.
"Tại hạ Lôi Đao môn Chu Liệt, đa tạ vị huynh đài này ra tay giúp đỡ, tại hạ vô cùng cảm kích!" Chu Liệt toàn thân đều là máu chắp tay nói với Lục Tiểu Thiên.
"Nơi đây không phải là nơi để nói chuyện, kiếm một chỗ an toàn rồi nói." Lục Tiểu Thiên trầm giọng nói.