"Thanh Trúc huyện thành phát sinh chuyện gì? Thực lực Ngũ Dương giáo còn không bằng Lôi Đao môn, vì sao dám xuống tay với Lôi Đao môn?" Sau khi dẫn đám người Chu Liệt, Thạch Thanh Sơn tới nơi an toàn, Lục Tiểu Thiên vội hỏi.
"Việc này nói ra rất dài, đại khái từ võ lâm đại hội ở Bình Võ huyện thành nửa năm trước bắt đầu. Nghe nói lúc đó Hắc Thiết lệnh sứ giả vì tìm kiếm một gã địch nhân mà mất tích, một mực chưa quay về. Người đứng sau Hắc Thiết lệnh rất tức giận, khiển trách toàn bộ những môn phái khi đó đã đi vào Bình Võ huyện thành. Phát động thế lực của toàn bộ môn phái trên giang hồ đi tìm kiếm kẻ khả nghi đó, nhưng vẫn chưa tìm được. Sau đó hai tháng trước, bao gồm Tứ Hải bang, thậm chí thực lực mạnh nhất Thiết Chưởng môn trước sau đều bị huyết tẩy, có lời đồn rằng là kẻ đứng sau Hắc Thiết lệnh đang thao túng thế cục, hiện tại thì tới Lôi Đao môn bọn ta."
"Lôi Đao môn trên dưới mấy ngàn đệ tử, đa số chết thảm dưới sư vây công của mấy phái Ngũ Dương giáo, Thất Độc môn, ta liều chết dẫn theo đám người này xông ra khỏi vòng vây. Nếu không phải huynh đài ra tay cứu giúp, e rằng kể cả bọn ta, cũng khó thoát khỏi cái chết. Bất quá cũng chỉ kéo dài hơi tàn mà thôi, hiện tại toàn bộ người trong giang hồ cũng đang lùng bắt bọn ta."
Chu Liệt nét mặt sầu thảm, huyết án Lôi Đao môn, còn có tu tiên giả trong lời đồn đứng sau lưng Hắc Thiết lệnh, giống như một toà núi lớn không thể vượt qua, ép tới bọn họ thở không nổi.
Tư Đồ Dũng lại dám phát hoả lên người đám võ giả thế tục, thật là vô sỉ. Chỉ là một cái Lôi Đao môn đã là mấy ngàn đệ tử, phen huyết tẩy máu tanh như vậy, e rằng sẽ có hơn mười vạn người phải chết trong tràng chiến đấu hỗn loạn này.
"Chuyện này ta sẽ giải quyết, bất quá tình cảnh của các ngươi rất nguy hiểm, vào rừng sâu tránh né một đoạn thời gian đi. Thạch Thanh Sơn, ngươi theo ta qua đây." Lúc này Lục Tiểu Thiên không biết nói gì cho phải, liền nói với Thạch Thanh Sơn một câu, một mình đi qua chỗ khác.
"Thạch sư huynh!" Bạch y thiếu nữ khẩn trương kéo áo Thạch Thanh Sơn.
"Không sao đâu, người ta nếu có ác ý, chúng ta sớm đã chết ở chỗ khác rồi." Thạch Thanh Sơn vỗ vỗ bạch y thiếu nữ, ôm chặt vết thương đi theo phía sau Lục Tiểu Thiên.
"Xin hỏi tiền bối có gì phân phó." Tới nơi không người, hán tử hắc y trước mặt dừng lại, Thạch Thanh Sơn nhịn đau hỏi.
"Thạch đại ca gọi đệ là tiền bối, đệ lại chịu không nổi a." Lục Tiểu Thiên cởi lớp nguỵ trang ra, quay đầu lại nói.
"Tiểu, Tiểu Thiên, sao lại là ngươi, năm xưa ta còn tưởng ngươi bị dã thú ở hậu sơn ăn thịt, hơn hai năm nay, người đi đâu vậy?" Thạch Thanh Sơn cảm thấy không thể tin nổi, sau đó sắc mặt mừng rỡ nói.
"Giữa chừng xảy ra rất nhiều chuyện, không thể nói rõ trong một hai câu được, đệ rất nhanh sẽ rời khỏi Lương Châu, bình thuốc trị thương này huynh cầm lấy đi, hiệu quả không tồi. Đệ cũng không biết sẽ còn cơ hội quay lại không, huynh sử dụng tiết kiệm, dùng hết là hết luôn rồi đó."
Lục Tiểu Thiên lấy từ trong túi trữ vật ra bình thuốc dùng để trị thương đưa cho Thạch Thanh Sơn, loại thuốc trị thương này hắn đã dùng qua, cho dù là vết thương do pháp thuật tạo ra, cũng có thể nhanh chóng chữa trị, nên đối với vết thương đao kiếm của thế tục, hiệu quả có lẽ còn tốt hơn nhiều. Lần này đi Vọng Nguyệt thành, hắn quả thật không nắm chắc có thể quay về, chỉ là con đường tu tiên có gian nan hơn nữa, hắn cũng nhất định kiên định đi tiếp.
"Cái gì? Đệ muốn đi đâu? Với thân thủ của đệ hiện giờ, chẳng lẽ còn có người có thể uy hiếp đệ sao?" Thạch Thanh Sơn vô cùng khó hiểu hỏi, y đã chính mắt nhìn thấy vị đại hán độc nhãn đó đánh bị thương sư phụ mình, nhưng lại không chịu được một chiêu của Lục Tiểu Thiên đã bị giết chết. Thực lực như vậy đã vượt qua khỏi tưởng tượng của y, Thạch Thanh Sơn nghĩ không ra còn có ai có thể giết được Lục Tiểu Thiên. Hắn mới mất tích có hai năm, lại trở nên lợi hại không thể tin nổi.
"Tuyệt thế võ giả không phải là cực hạn, người phía sau của Hắc Thiết lệnh còn vượt xa tuyệt thế võ giả." Lục Tiểu Thiên lắc đầu nói.
Thạch Thanh Sơn hai mắt trợn trừng."Đệ, đệ là nói tu tiên giả?"
"Việc này huynh biết là được rồi, tuyệt đối không nên nói ra ngoài, nếu không sẽ mang đến hoạ sát thân cho huynh." Lục Tiểu Thiên cảnh giác nói.
"Thạch sư huynh!" Một lúc sau, Chu Liệt, bạch y nữ tử... đám người họ lo lắng cho Thạch Thanh Sơn, nên tìm tới đây, sau khi nhìn thấy người, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
"Vị cao thủ ra tay cứu chúng ta đã đi đâu rồi?" Chu Liệt nhịn không được hỏi.
"Hắn không có việc gì, đã đi rồi." Thạch Thanh Sơn thở dài nói, trong lòng chúc phúc cho Lục Tiểu Thiên sau này có thể quay về, tuy rằng thân thủ của Lục Tiểu Thiên đã cao hơn y rất nhiều, đã tới cảnh giới không thể tin nổi. Nhưng từ biểu tình của của Lục Tiểu Thiên, y vẫn cảm giác được vẻ bất lực của hắn. Có lẽ sự tranh đấu chém giết trong tu tiên giới còn thảm liệt hơn nhiều.
"Sư phụ, đây là bình thuốc trị thương do hắn lưu lại, hiệu quả vô cùng tốt, con đưa người dùng thử."