Đệ tử Lôi Đao môn ai nấy đều tức giận, song phương chém giết lẫn nhau. Trên tổng thể người của Lôi Đao môn đều nhỉnh hơn Hắc Hổ bang một chút, nhưng mà Hắc Hổ bang người đông thế mạnh, lấy hai đánh một, còn Thạch Thanh Sơn ngoại trừ thiếu niên cẩm y còn có hai tên đệ tử khác tham gia vây công. Chiến lực tổng thể không bằng, trong chốc lát, liền có hai vị đệ tử bị người của Hắc Hổ bang đánh trọng thương, ngay cả Thạch Thanh Sơn trên lưng cũng có một vết đao chém bỏng rát.
Xem ra không xuất thủ không được rồi, người khác hắn có thể không quản, nhưng Thạch Thanh Sơn là bạn thơ ấu của hắn, ở Lôi Đao môn cũng chăm sóc hắn. Chỉ là hắn vốn là một tạp vụ không hiểu võ nghệ, đột nhiên trở thành một võ giả lợi hại như vậy, nếu như truyền ra ngoài, khó tránh sẽ khiến một số người chú ý. Nếu như là võ giả thông thường hắn cũng có thể ứng phó, nhưng ai dám bảo đảm Bình Võ huyện thành không có tu tiên giả khác?
Nghĩ tới chỗ này, Lục Tiểu Thiên từ trên người xé lấy một miếng vải thô che mặt lại, rút ra đoản kiếm trên lưng, nhanh chóng xông tới trước.
"Haha, đám nhãi ranh Lôi Đao môn, hôm nay sẽ cho các ngươi biết sự lợi hại của ta!" Thiếu niên cẩm ý sắc mặt vặn vẹo nói, một kiếm đâm về phía bụng Thạch Thanh Sơn, y trong hàng ngũ đệ tử trẻ tuổi của Hắc Hổ bang hô phong hoán vũ, nhưng đến mười chiêu của người trước mặt cũng không tiếp được, loại sỉ nhục này nhất định phải hoàn trả gấp bội, nếu không khó có thể hoá giải mối hận của y.
"Thạch sư huynh!" Thiếu nữ bạch y kinh hãi thét lên, mắt thấy Thạch Thanh Sơn vừa đánh bay hai người khác, khí lực đã hết, chưa kịp phản ứng, một kiếm này tuyệt đối không thể tránh được.
"Đang!"
Một bóng hình màu xám xoẹt qua, trường kiếm của thiếu niên cẩm y văng ra, chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, sau đó bụng chợt đau đớn, bị người khác một cước đá bay.
Bóng người màu xám sau khi đá bay thiếu niên cẩm ý cũng không dừng lại, vô cùng mạnh mẽ xông về phía một đệ tử Hắc Hổ bang khác, va chạm hai lần liền một kiếm đánh bị thương cánh tay đối phương. Ngay sau đó, bóng hình màu xám liên tiếp đả thương bảy người, không một ai có thể tiếp được một chiêu của hắn.
"Chạy!" đệ tử Hắc Hổ bang kinh hãi, thiếu niên cẩm ý sắc mặt càng vô cùng tái nhợt, vội vàng kêu lên một tiếng, sau đó dẫn theo đám người chật vật bỏ chạy.
"Đa tạ vị huynh đài này xuất thủ tương trợ, nếu không có huynh đài, e rằng hôm nay đám người bọn ta không thể an nhiên quay về rồi. Dám hỏi danh tánh huynh đài, Lôi Đao môn nhất định báo đáp!"
Thạch Thanh Sơn định thần lại, vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn thiếu niên áo xám nói. Hời hợt nhẹ nhàng đánh bị thương bảy người, e rằng giang hồ nhất lưu cao thủ cũng chỉ như thế là cùng.
"Báo đáp thì khỏi đi, Hắc Hổ bang đệ tử lần này chịu thiệt, e rằng rất nhanh sẽ tìm cao thủ quay về báo thù, nơi thị phi không nơi lưu lại, các ngươi mau đi đi." Lục Tiểu Thiên nói xong, trực tiếp nhảy lên nóc nhà bên đường, sau đó liền biến mất trong mắt mọi người.
Sau khi nhảy lên nóc nhà, Lục Tiểu Thiên tháo miếng vải che mặt ra, lắc lắc xoa xoa cổ tay. Vừa rồi hắn cùng Hắc Hổ bang đệ tử cứng rắn va chạm mấy lần, bàn tay có chút hơi tê dại, đây mới chỉ là đệ tử trong bang phái thôi, nếu như đổi thành như nhất lưu võ giả thành danh đã lâu, thậm chí tuyệt thế cao thủ, e rằng hắn cũng có lòng mà không có sức. Xem ra sau khi tu luyện Hỗn Nguyên Kinh, khí lực tăng lên là thứ yếu, nhưng nhãn lực, giác quan này nọ cũng mạnh mẽ hơn so với võ giả. Nhưng nếu là so về khí lực, e rằng so với nhất lưu võ giả còn kém một chút.
Bình Võ huyện thành, khách điếm Đông Dương, trong một phòng khách xa hoa. Một vị trung niên nam tử có khuôn mặt chữ quốc tướng mạo đường hoàng một chưởng vỗ lên trên mặt bàn, một tiếng nổ vang, cái bàn gỗ dày cộm nhất thời trở thành đống gỗ vụn.
"Thật không ngờ tới, đám Hắc Hổ bang lại dám không lý gì tới đạo nghĩa giang hồ, dám vây công đệ tử Lôi Đao môn ta, món nợ này nhất định phải đòi lại."
"Tiền sư đệ không cần phải quá mức động nộ, nếu như ở huyện Thanh Trúc, trực tiếp đánh tới cửa là được, nhưng nơi đây là Bình Võ huyện thành, Hắc Hổ bang là địa đầu xà, tự nhiên sẽ kiêu ngạo một chút. Rất may đám đệ tử Thanh Sơn cũng không gặp phải thương thế nghiêm trọng nào, lần này Lương Châu bang phái tụ họp, ngư long hỗn tạp, chưởng môn lại tạm thời chưa tới, chúng ta vẫn nên ngồi yên quan sát xem sao, đợi khi võ lâm đại hội chiêu khai, chúng ta sẽ ở trước mặt các môn phái, đòi lại món nợ từ Hắc Hổ bang, đề xuất khiêu chiến, đánh một lần hạ nhuệ khí của Hắc Hổ bang." Một lão giả tuổi hơn năm mươi tóc hoa râm ngồi bên cạnh, lắc đầu cười nói.
"Cũng được, vậy đợi môn chủ tới rồi mới định đoạt, bất quá các ngươi nói có một kiếm khách che mặt cứu giúp, rốt cuộc là chuyện gì?" Nam tử mặt chữ quốc Chu Liệt chính là hình đường đường chủ của Lôi Đao môn, cũng là sư phụ của Thạch Thanh Sơn.
"Đệ tử cũng không rõ, người đó võ nghệ vô cùng cao cường, lấy vải che mặt, tựa hồ không muốn tiết lộ thân phận của bản thân. Liên tục đả thương Hắc Hổ bang bảy tám đệ tử, doạ lui đi những người khác, chúng ta mới có thể an nhiên thoát khốn, nếu không dưới sự vây công của Hắc Hổ bang, e rằng sẽ bị họ bắt giữ rồi." Nhắc đến người che mặt, Thạch Thanh Sơn nhất thời kích động, bất quá y lại nghĩ tới một điểm khác."Bất quá nhìn hình thể, có lẽ niên kỷ sẽ không lớn đám đệ tử các con đâu."
"Cái gì? Niên kỷ không lớn hơn các ngươi lại có thân thủ như vậy?" Chu Liệt và lão giả tóc hoa râm sắc mặt cả kinh. Có thể liên tục đả thương Hắc Hổ bang sáu bảy ngươi mà bản thân không hề bị thương, e rằng phải là tiêu chuẩn của nhất lưu cao thủ, thế hệ trẻ trong giang hồ niên kỷ nhỏ quật khởi có bản lĩnh như vậy, ít nhất cũng phải gần ba mươi tuổi rồi."
"Không tin được Bình Võ huyện thành lại là nơi ngoạ hổ tàng long, nhưng mà người đó đã không nguyện ý tiết lộ thân phận thì thôi đi, thông qua sự việc này, xem ra người này là bạn không phải địch. Đối với chúng ta cũng là một chuyện tốt." Lão giả tóc hoa rầm lắc đầu và nói.