"Chớ có cuồng vọng, được, theo lời ngươi nói, đơn đả độc đấu, mỗi bên phái ra ba người, để cho ngươi thua tới tâm phục khẩu phục, bên nào thua thì quỳ xuống xin tha! Vương Chung, ngươi lên trước!" Cẩm y thiếu niên thủ lĩnh của Hắc Hổ bang tức giận nói.
"Dạ, Triệu sư huynh!" Một thiếu niên xuất chúng tay cầm đại hoàn đao*, thể hình cường tráng bước ra, hét lớn với môn nhân của Lôi Đao môn, "đám rùa đen Lôi Đao môn, ai dám cùng ta chiến một trận!"
*Đại hoàn đao: mặt còn lại của cây đao có nhiều lỗ, mỗi lỗ móc từng cái vòng tròn nhỏ. Đao bình thường không có.
"Đánh thì đánh, Đào Xung, chút nữa xé nát miệng tên tiểu tử này, cho y biết được kết cục của kẻ mồm thúi." Thạch Thanh Sơn cười lạnh nói.
"Dạ, Thạch sư huynh, ta nhất định dùng dao rách nát miệng của y, để y biết được hậu quả của việc hơn thua miệng lưỡi."
Đào Xung là thiếu niên tay cầm đao lá liễu, thể hình nhỏ gầy, nhưng cước bộ nhẹ nhàng, xem ra tốc độ không chậm.
Song phương khẽ hừ một tiếng, chiến thành một đoàn, trong chốc lát đao quang kiếm ảnh. Vương Chung của Hắc Hổ bang đại khai đại hợp, thế lớn lực lớn, một cây đại đao chém ra âm thanh to lớn, trông uy phong bát phương. Đào Xung bị Vương Chung ép tới trái né phải đỡ, sau khi đỡ thêm hai đao, liền một mực tránh né, không dám chính diện giao phong.
Chúng nhân Hắc Hổ bang nhìn thấy liền liên tục kêu tốt.
"Nhanh, Vương sư huynh, một đao chém chết tên đó, để Lôi Đao môn biết được sự lợi hại của chúng ta!"
"Vương sư huynh giỏi thật!"
Cùng lúc này, đám người Lôi Đao môn đều đổ mồ hôi hột, nhưng Thạch Thanh Sơn vẫn khí định thần nhàn. Lục Tiểu Thiên cảm thấy có hứng phú liền quan sát tràng chiến đấu của hai võ giả trước mắt này. Trước đây mỗi khi hắn đi ngang qua diễn võ trường của Lôi Đao môn, đều cảm thấy chiêu thức đám đệ tử đó sử dụng vô cùng lợi hại, động tác càng hoa mắt chóng mặt, có một số thậm chí nhanh tới mức nhìn không rõ.
Nhưng màn tỉ thí trước mắt, động tác của song phương dưới ánh nhìn của hắn có chút ngu ngốc, lộ tuyến tránh né của Đào Xung rõ ràng đang lợi dụng tốc độ của bản thân để tiêu hao thể lực đệ tử Vương Chung của Hắc Hổ bang.
Lục Tiểu Thiên vừa nhìn đã nhận ra ý đồ của Thạch Thanh Sơn, xem ra Thạch Thanh Sơn cũng nhìn thấy nhược điểm của Vung Chung, nên kêu Đào Xung xuất chiến. Chỉ là bộ pháp của Đào Xung dưới cái nhìn của Lục Tiểu Thiên cũng không phải là nhanh. Đừng nhìn Đào Xung trên né dưới nhảy, vô cùng linh hoạt, hắn chỉ cần một kiếm cũng có thể khoá chết Đào Xung.
Xem ra tu tiên giả không phải là võ giả thông thường có thể so được, ngày trước hắn không thể nhìn rõ các bộ pháp này. Lục Tiểu Thiên trong lòng kinh hỉ, hiện ta hắn mới chỉ là Luyện Khí tầng một, nếu như đạt tới tầng hai, e rằng sẽ càng thêm lợi hại.
"Thạch sư huynh, làm sao đây, nhìn bộ dạng Đào Xung sợ rằng đánh không lại người của Hắc Hổ bang." Bên cạnh Thạch Thanh Sơn một vị bạch y thiếu nữ lo lắng nói.
"Không gấp, kịch hay còn ở sau." Thạch Thanh Sơn sắc mặt khí định thần nhàn, không có một chút lo lắng nào.
Quả nhiên, đúng như dự liệu của Thạch Thanh Sơn và Lục Tiểu Thiên, sau hai mươi mấy chiêu, Vương Chung của Hắc Hổ bang đại khai đại hợp liên tục công kích cũng không phát huy tác dụng, lúc này đã mồ hôi đầy đầu, rõ ràng đã mệt mỏi, một đao chém ra, tốc độ so với trước đây chậm hơn vài phần. Còn Đào Xung một mực tránh né đột nhiên lách qua một đao của đối phương, thừa cơ xông tới trước, đoản đao trong tay nhanh chóng chém về phía mặt Vương Chung, khoé miệng bị rạch ra một vết thương rộng vài tấc.
"Haha, người của Hắc Hổ bang quả nhiên chỉ biết công phu miệng lưỡi, chân chính động thủ lại không được bao nhiêu."
Lúc này đệ tử Lôi Đao môn thở phào một hơi, lớn tiếng cười nói.
"Ba trận hai thắng, vẫn còn hai trận phía sau, thắng thua vẫn còn chưa biết, đắc ý cái gì!" Thiếu niên cẩm ý lớn tiếng nói, đã thua một trận, trận thứ hai không được sai sót, nếu không trận thứ ba cũng không cần đánh nữa, thiếu niên cẩm ý sải bước đi ra."Trận thứ hai ta đánh, các ngươi ai lên đây chịu chết!"
"Chẳng lẽ người Hắc Hổ bang chỉ biết nói lời đao to búa lớn?" Thạch Thanh Sơn rút kiếm ra khỏi bao, trực chỉ thiến niên cẩm y, chém liền một đao vào đầu.
Thiếu niên cẩm y vội vàng ngăn cản.
Đang đang...
Một tràng âm thanh đao kiếm giao kích vang lên, thiếu niên cẩm y và Thạch Thanh Sơn vỗ nghệ tương đương. Đao pháp của Thạch Thanh Sơn hung hãn hơn vài phần, thậm chí là sát khí, kinh nghiệm thực chiến cũng phong phú hơn. Còn thiếu niên cẩm ý động tác phảng phất có chút quá dư thừa, lãng phí một số khí lực không cần thiết, sáu bảy chiêu qua đi, Thạch Thanh Sơn nắm lấy cơ hội, thi triển một chiêu liên kích, đao pháp như sấm sét. Một hơi bốn đao, chém tới thiếu niên cẩm ý liên tục lui về.
Trường kiếm trong tay thiếu niên cẩm y thiếu chút nữa bị chấn bay. Y đại kinh thất sắc, hiểu rõ bản thân không phải là đối thủ của Thạch Thanh Sơn, nhất thời vừa tức vừa giận."Ngây ra làm cái gì, đều lên cho ta, đánh cho đám gia hoả Lôi Đao môn tất cả đều nằm xuống."
"Sát!"
Có được mệnh lệnh của thiếu niên cẩm y, hơn mười đệ tử khác của Hắc Hổ bang đều rút ra đao kiếm giết về phía đám người Lôi Đao môn.
"Vô sỉ! Thạch sư huynh cẩn thận!"