"Ngươi nghe qua chưa, lần võ lâm đại hội này tổ chức ở Bình Võ huyện thành chúng ta, chưởng môn và đệ tử kiệt xuất của hơn trăm môn phái lớn nhỏ ở toàn bộ Lương Châu cũng đều phái người tới tham dự." Một trung niên nam tử với đôi má hớp gầy gò cố ý thấp giọng nói.
"Sớm đã nghe nói rồi, tin tức của ngươi có là gì, hiện tại toàn bộ môn phái đều đang đi tới Bình Võ huyện thành, Xích Sa bang bang chủ của chúng ta cũng đã sớm tới rồi, bao trọn một toà khách điếm. Những người tới sau, chỉ sợ ngay cả chỗ nghỉ ngơi cũng không có." Một gã râu quai nón cười ha hả nói.
Lúc này trong Tiền gia tửu lầu ở huyện thành, đang ngồi không ít giang hồ hiệp khách đầy phong trần, lưng mang đao kiếm. Mọi người đều thảo luận sôi nổi, vô cùng náo nhiệt.
Bình Võ huyện thành tổ chức võ lâm đại hội? Hơn nữa là toàn bộ bang phái trong cả Lương Châu tham dự? Lục Tiểu Thiên ngồi ở một góc không mấy bắt mắt trong tửu lầu, gọi một bình trà và một đĩa thịt bò, im lặng lắng nghe tiếng thảo luận trong tửu lầu.
"Ta muốn nói dĩ nhiên không phải là cái này, võ lâm đại hội tổ chức lớn như vậy trong mười mấy năm nay mới là lần thứ nhất, dù là hiện tại Lương Châu xếp hạng nhất Thiết chưởng môn cũng không có lực hiệu triệu như vậy, các ngươi có biết nguyên nhân bên trong không?" Trung niên nam tử gầy gò sau khi bị phản bác, quyết định lộ chút tin chấn động.
"Nguyên nhân gì?"
"Hắc thiết lệnh!"
"Cái gì, hắc thiết lệnh, sao có thể, không phải đã biến mất gần trăm năm chưa từng xuất hiện sao?" Trong tửu lầu, toàn bộ mọi người đều thất sắc.
Trung niên gầy gò hắng giọng nói: "Hôm qua Tứ Hải bang bang chủ Dư Thiên Sơn gặp phải cừu địch truy sát, bất hạnh chết đi, những người quan chiến chính mắt nhìn thấy hắc thiết lệnh rơi ra từ trên người của Dư Thiên Sơn. Ngoại trừ hắc thiết lệnh, ai có bản lĩnh trong thời gian ngắn như vậy triệu tập toàn bộ bang phái trong Lương Châu tới nghị sự?"
"Nếu nói vậy, đích thực có mấy phần khả năng." Những người trong tửu lầu lại tranh luận liêm miên, trong nhất thời mặt ai cũng có chút kinh hãi.
Thì ra chỉ là chút chuyện nhỏ trong giang hồ, Lục Tiểu Thiên lắc lắc đầu, chuẩn bị tính tiền rời đi. Ngoại trừ việc tu luyện ra, hắn đối với việc giang hồ phân tranh không có chút hứng thú. Nhưng rất nhanh lời nói của một vị bạch mi lão giả lại khiến cho tay cầm tiền định thanh toán của hắn chợt ngưng lại.
"Nghe đồn rằng người nắm giữ hắc thiết lệnh đã được tiên nhân chỉ điểm qua, năm xưa các bang phái ở Lương Châu cự tuyệt không phục tùng hắc thiết lệnh, sau đó liền gặp phải một phen huyết tẩy đầy máu tanh. Chỉ trong mấy ngày, chỗ ở của bang chủ các bang phái, chưởng môn, nơi thì gặp phải hoả cầu tập kích, lửa này đốt chảy cả kim loại, nước không thể dập, hoặc là bị băng tiễn xuyên qua thân thể, nguyên người bị đông lại thành thạch điêu, băng tiễn đó gặp lửa không tan, vô cùng âm hàn..."
Lục Tiểu Thiên nghe được đồng tử liền rút lại, hoả cầu có thể làm tan chảy kim loại, đó không phải là hoả cầu thuật sao? Còn cái gọi là băng tiễn thuật, hắc bào lão giả trong kết giới khi bị vây khốn đã dùng qua một lần. Kẻ nắm giữ hắc thiết lệnh này có thể có khả năng là tu tiên giả. Bất quá như vậy cũng không đúng lắm, Lương Châu có hơn mười cái huyện thành, môn phái lớn nhỏ hơn trăm, còn võ giả phải dùng mười vạn người để tính, nhất lưu cao thủ cũng không phải số nhỏ, tuyệt thế cao thủ lại có tới mấy người, chỉ bằng sức của một người, căn bản không thể hiệu lệnh nhiều võ giả kiêu ngạo bất tuân được, chỉ có tu tiên giả thực lực cường đại, mới có khả năng khiến cho đám võ giả này thần phục.
Chỉ là khiến hắn cảm thấy kỳ quái chính là vì sao tu tiên giả đó là hao phí tâm cơ đi tìm đám võ giả phổ thông này?
Lục Tiểu Thiên đang cảm thấy nghi hoặc thì một cỗ xe ngựa sang trọng được bảo vệ bởi hai mươi tên nhất lưu võ giả đang từ thành bắc huyện thành tiến vào. Chưa kể bốn thớt bạch mã thân thể trắng như tuyết, thần tuần dị thường mà xe ngựa đang sử dụng, chỉ bằng hai mươi tên nhất lưu võ giả tung hoành ngang dọc đứng cùng một chỗ cũng là một cổ lực lượng vô cùng cường đại.
Xe ngựa đi thẳng vào trong một khu đại viện, không ai dám ngăn cản. Một lão giả tóc bạc cùng với một tên béo ăn mặc như chưởng quỹ đang cung kính đứng đợi ở đó. Nếu như Lục Tiểu Thiên ở đây, nhất định nhận ra tên chưởng quỹ béo đó chính là chưởng quỹ của Diệu Chi đường.
Gia gia...
Xe ngựa dừng lại, từ bên trong đi ra một thanh niên mặc kim bào với vẻ mặt kiêu ngạo, niên kỷ xem ra mới hai mươi mấy, nhưng thái độ tự cao tự đại, hoàn toàn coi thường tất cả các võ giả có mặt ở đây.
"Tại hạ Diệu Chi đường đường chủ Hồ Nhất Bình, vị này là nội đường chưởng quỹ Mã Hồng Đào, bái kiến thánh sư đại nhân." Lão giả tóc bạc Hồ Nhất Bình và Mã chưởng quỹ đồng thời hành lễ với thanh niên kim bào.
"Ân, các ngươi có tin tức của Tử Linh thảo?" thanh niên kim bào chắp tay đứng trên xe ngựa, trên cao nhìn xuống hai người nói.
"Dạ đúng, nhưng Tử Linh thảo mà thánh sứ đại nhân nói đã bị một thiếu niên khác mua hết rồi." Mã chưởng quỹ thành thật nói.
"Cái gì? Sắc mặt thanh niên kim bào tức giận, Lương Châu đất đai nghèo nàn, vốn linh vật không nhiều, rất không dễ gì mới có tin tức của Tử Linh thảo, không ngờ lại bị người khác phỗng tay trên."
"Tại hạ trước đây không biết Tử Linh thảo là thảo dược mà thánh sứ đại nhân cần, có chỗ mạo phạm thánh sứ đại nhân, thỉnh xin đại nhân khoan hồng!"