Đinh Viện liếc sang Du Mặc, trong đầu bất chợt bật ra một câu: “Anh có bị sao không vậy?”
Cô vừa định đưa túi bánh cho Từ Sâm thì Du Mặc đã tự nhiên đưa tay lấy đi, làm như chuyện hiển nhiên, vừa lấy vừa nói như thể rất quen thuộc: “Ây, tôi nói với các người rồi mà, thích tôi là đủ rồi, đừng có tốn tiền vì tôi nữa. Dù chỉ một xu một hào, anh đây cũng xót lắm đó.”
Từ Sâm nhíu mày, quay sang Du Mặc nói thẳng: “Bánh là của tôi, đưa đây.”
Thấy sắc mặt Từ Sâm trầm xuống, Du Mặc vội vàng trả lại túi bánh, rồi quay sang Đinh Viện cười tươi: “Em gái à, xin lỗi nha. Là tại anh có quá nhiều người theo đuổi nên nhất thời nhận nhầm.”
Đinh Viện nhìn gương mặt Du Mặc, không thể không thừa nhận, anh ta đúng là có tư cách để nói những lời này.
Đôi mắt đào hoa dưới nắng ánh lên tia sáng lấp lánh, cười lên trông vừa lãng tử vừa quyến rũ. Trên sống mũi cao nổi bật là một nốt ruồi nhỏ, khóe môi khẽ nhếch lên, khiến người ta khó cảm thấy xa cách.
Nhưng trong mắt Đinh Viện, kiểu đàn ông chỉ có vẻ ngoài mà thiếu chiều sâu như anh ta chẳng khác gì những gã “tự tin quá đà” thường thấy trên mạng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT