Đinh Viện nhìn tin nhắn của Từ Tử Trạc, khẽ hừ một tiếng: “Thật trẻ con.”
Nhưng khi ánh mắt rơi vào túi đồ ăn lớn đặt trên vali, lòng cô khẽ động. Cô nhắn lại một tin: “Biết rồi.” 
Cô thừa nhận Từ Tử Trạc nói đúng, bản thân mình quả thực dễ dàng cảm động vì những ơn huệ nhỏ nhặt, thậm chí có thể vô thức muốn gần gũi người khác. Dù biết rõ điều này, cô cũng không thể thay đổi ngay lập tức.
Đinh Viện tự an ủi: Chỉ cần không động lòng, thì sẽ không có vấn đề gì.
Một lát sau, bụng Đinh Viện réo lên vì đói. Cô mở hộp cơm tiện lợi còn nóng hổi, ăn ngấu nghiến.
Cắn miếng đùi gà, cô bắt đầu cân nhắc liệu có nên mua ít đặc sản quê nhà mang về tặng Từ Tử Trạc khi khai giảng không? Dù sao, cứ nhận đồ của người ta mãi, cô cũng thấy áy náy.
Nhưng đặc sản quê cô chủ yếu là thịt khô, kẹo đường, hay kẹo mè, chắc Từ Tử Trạc sẽ chê bai lắm.
Cô cắn đầu đũa, quyết định từ bỏ ý định này. Thôi thì sau khi quay lại, cô sẽ mua ít bánh hạnh nhân tặng anh vậy.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play