"Quân Nghiêu, là Thần Vũ Vệ."

Giọng của Khi Đô như vọng lại từ xa, kéo Khương Ninh ra khỏi giấc mộng mơ hồ.

Nàng hé mắt liền thấy Thẩm Quân Nghiêu vén rèm xe, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hàng chân mày sắc nét khẽ nhíu lại, rõ ràng đã có chuyện lớn xảy ra.

"Giờ này Thần Vũ Vệ vào kinh, sợ rằng phủ Trưởng Công chúa đã xảy ra chuyện."

Khương Ninh đưa tay day day cái cổ ê ẩm vì ngủ sai tư thế, rồi cũng nhìn ra ngoài cửa sổ. Một đội quân binh mặc giáp trụ đang chậm rãi tiến qua cổng thành, sau đó nhanh chóng chạy thẳng vào trong kinh thành.

Khánh Kinh có lệnh giới nghiêm ban đêm, đến cuối giờ Hợi là cửa thành sẽ đóng, trừ khi có công văn lệnh bài ra vào, còn lại không ai được phép vượt qua cổng thành. Giờ này lại có cả một đội quân gấp gáp tiến vào như vậy, dù Khương Ninh không biết nhiều về Thần Vũ Vệ nhưng cũng có thể đoán được tình hình bất thường.

Xe ngựa vừa tiến đến gần cửa thành thì bị hai tên lính gác chặn lại. Xa phu lấy lệnh bài ra, thủ vệ theo lệ kiểm tra, còn muốn xem xét bên trong xe.

Khi Đô vén rèm xe lên, mỉm cười gật đầu với bọn họ. Một tên lính gác vừa thò đầu vào nhìn liền lập tức thấy người đang ngồi bên trong chính là kẻ sát thần khoác hồng bào kia. Hắn giật nảy mình, hoảng hốt lùi lại liên tục rồi cúi đầu xin tội:

"Thuộc hạ có mắt không tròng, dám đụng đến xe của Chỉ huy sứ. Xin đại nhân thứ tội!"

Khương Ninh bỗng dưng thấy rất tò mò.

Nàng theo bên cạnh Thẩm Quân Nghiêu đã hơn nửa tháng, hắn cũng chưa từng làm gì quá đáng, chỉ là hành sự có phần cứng rắn, lại thêm gương mặt hơi khó gần mà thôi. Vậy cớ gì ai gặp hắn cũng như thấy Diêm Vương, sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc?

Nàng liếc nhìn Thẩm Quân Nghiêu, chậm rãi cất giọng:

"Trong thành đã xảy ra chuyện gì?"

"Vừa rồi, Thần Vũ Vệ vì sao lại gấp gáp vào kinh giữa đêm thế?"

Thủ vệ thấy Thẩm Quân Nghiêu không có ý trách phạt, lúc này mới dám đứng thẳng lưng, trên mặt còn lộ ra chút tò mò hóng chuyện.

"Chỉ huy sứ đại nhân, ngài có điều chưa biết. Ta nghe đồng liêu trong Binh Mã Ty nói, Trưởng Công chúa đã chọc giận Hà Thần, khiến ngài ấy giáng xuống thần phạt."

"Thần phạt?" Khương Ninh lập tức bị khơi dậy tò mò.

Thủ vệ thần thần bí bí ghé sát vào xe, hạ giọng kể lại tin tức mình nghe được cho ba người trong xe.

Không lâu trước, cây cầu Du Tiên bắc qua Thanh Khê Hà đột nhiên sập xuống. Công Bộ đã chọn ngày khởi công xây dựng lại, chuẩn bị đóng cọc nền.

Nhưng ngay khoảnh khắc chuẩn bị đóng cọc, Trưởng Công chúa Hoắc Tịnh Xu dẫn người đến ngăn cản.

Trưởng Công chúa là muội muội ruột cùng mẹ của Hoàng thượng. Sau khi lập phủ riêng, nàng được đặc cách tham dự triều chính, chuyện này vốn đã khiến không ít triều thần bất mãn. Lần này, nhân cơ hội đó, một nhóm đại thần tự xưng là "thanh lưu" liền quỳ trước điện dâng sớ tố cáo nàng lộng quyền, ví nàng như "gà mái gáy sáng".

Nhưng còn chưa đợi Hoàng thượng quyết định xử lý ra sao, thì ngay sau giờ Tý đêm nay, phủ Trưởng Công chúa liền xảy ra chuyện quái dị.

Hai thị vệ canh giữ trước phủ chết bất đắc kỳ tử, người trong kinh đồn đại rằng đây chính là cơn thịnh nộ của Hà Thần, thần phạt đã giáng xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play