"Hạ quan đến chậm, mong Thẩm đại nhân thứ tội."

Huyện quan tuổi tác đã cao, tóc bạc hơn nửa, nửa đêm bị gọi dậy, lại thêm đường núi gập ghềnh khó đi, sắc mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Thẩm Quân Nghiêu chỉ xua tay ra hiệu hắn không cần khách sáo, sau đó giản lược thuật lại vụ án rồi giao phó việc áp giải phạm nhân.

Khương Ninh ăn nốt miếng bánh bao, phủi tay, đứng bên cạnh Thẩm Quân Nghiêu, quay sang huyện quan dặn dò:

"Huyện quan đại nhân, thi thể Lương Thu Thủy ta đã chỉnh trang và thay y phục, cũng đã đặt vào quan tài. Phiền ngài chọn cho nàng một nơi có phong thủy tốt để chôn cất. Chờ đến khi Chu Định bị hành hình, hãy chôn hắn cùng một mộ với nàng."

Huyện quan vốn chỉ nhận ra Thẩm Quân Nghiêu trong bộ quan phục đỏ rực. Người đứng bên cạnh – Khi Đô, dù chưa từng gặp nhưng cũng có thể nhận ra thân phận bách hộ nhờ bộ quan phục lam. Chỉ riêng Khương Ninh mặc áo bào trắng cấp thấp, hơn nữa còn là một cô nương, khiến hắn phân vân không biết có nên nghe theo lời nàng hay không.

"Cứ làm theo lời nàng."

Thẩm Quân Nghiêu nhàn nhạt cất giọng, ánh mắt trầm tĩnh không gợn sóng lướt qua đỉnh đầu Khương Ninh, sau đó nhìn về phía huyện quan.

Thẩm chỉ huy sứ đích thân ra lệnh, huyện quan nào dám không nghe, vội vàng gật đầu đồng ý.

Nhìn dáng vẻ hắn cúi đầu khúm núm, Khương Ninh cũng không lo lắng chuyện hắn bằng mặt không bằng lòng, tâm trạng thoải mái trèo lên xe ngựa.

Việc đã xong, ba người rời trạm dịch, đổi sang xe ngựa của Ngự Ninh Vệ, bắt đầu hành trình trở về kinh thành.

Thẩm Quân Nghiêu ngồi ngay ngắn trước bàn, cẩn thận ghi chép lại tình hình vụ án. Dù đã mấy ngày chưa rửa mặt chải đầu hay thay quần áo, hắn vẫn giữ phong thái nhã nhặn như một bậc công tử vô song.

Khi Đô khẽ thở dài, cảm thán:

"Thiên đạo bất công. Thu Thủy bạc mệnh trắc trở, còn Chu Định, suy cho cùng, cũng là một kẻ đáng thương."

Khương Ninh đột nhiên chống cằm lên bàn, nở nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Thẩm Quân Nghiêu.

"Đại nhân, ngươi cố tình để mặc cho Chu Định giết Nghê Thắng đúng không? Với bản lĩnh của ngươi, nếu đứng giữa bọn họ, sao có thể không ngăn được một kẻ như Chu Định ra tay?"

Thẩm Quân Nghiêu không hề ngẩng đầu, vẫn bình thản ghi chép trên bàn như thể câu hỏi của nàng chẳng hề đáng bận tâm.

"Hà gia giết ba mạng người, Chu Định cần phải đền mạng. Nhưng Nghê Thắng cũng không thể cứ thế mà thoát tội. Gã đã làm bao nhiêu chuyện ác, lẽ nào bắt Lương Thu Thủy phải ôm hận xuống suối vàng hay sao? Giết ba người là chết, vậy giết thêm một tên súc sinh vô nhân tính nữa thì đã sao? Huống hồ, ta cũng chỉ là con người, sẽ có lúc sơ suất, không kịp ngăn cản Chu Định cũng là chuyện bình thường."

Khương Ninh lập tức vỗ tay tán thưởng.

Nàng vốn không phải thánh mẫu, chỉ cần không làm loạn kỷ cương, thì ác nhân gặp báo ứng chính là cảnh tượng nàng muốn thấy. Lời nói của Thẩm Quân Nghiêu khiến nàng càng thêm tán thưởng hắn một bậc.

Khi Đô nhìn hai người một hỏi một đáp ăn ý như vậy, khóe môi càng cong lên, ý cười càng sâu...

-

Xe ngựa đến cổng Khánh Kinh thì trời đã qua canh ba. Khương Ninh dựa vào vách thùng xe ngủ gà ngủ gật, loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play