Thần Vũ Vệ vốn là quân đội do tiên đế để lại, giao cho Trưởng Công chúa trực tiếp chỉ huy, đóng quân ngay ngoại ô Khánh Kinh, luôn túc trực bảo vệ nàng. Đêm nay, bọn họ phụng chỉ vào kinh, chắc chắn là có liên quan đến vụ việc này.
"Nghe nói, thi thể của hai thị vệ chết thảm vô cùng, chẳng giống do con người gây ra. Ai tận mắt nhìn thấy cũng tin rằng đó là thần phạt thực sự."
Thủ vệ vẫn đang thao thao bất tuyệt kể chuyện, nhưng sắc mặt Thẩm Quân Nghiêu đã đanh lại, lạnh lẽo như sương đêm. Khi Đô lập tức cắt ngang câu chuyện, quay sang dặn dò phu xe:
"Lập tức đến phủ Trưởng Công chúa!"
-
Trong đêm khuya tĩnh mịch, xe ngựa tăng tốc, vó ngựa dồn dập dẫm trên mặt đường đá.
Khương Ninh bị xóc đến mức suýt nữa nôn ra, nhưng vẫn cố nhịn. Để phân tán sự khó chịu, nàng bèn lên tiếng hỏi:
"Đại nhân, 'đóng cọc sinh' là gì?"
Đây là lần đầu nàng nghe thấy thuật ngữ này.
Thẩm Quân Nghiêu lạnh nhạt đáp, giọng nói mang theo chút rét lạnh:
"Là dùng trẻ nhỏ chôn dưới nền công trình mới khởi công, hiến tế cho thần linh, cầu xin công trình kiên cố bền vững, trăm năm không sập."
Lời vừa dứt, Khương Ninh nổi cả da gà.
Chỉ vì một truyền thuyết hoang đường mà nhẫn tâm chôn sống trẻ con, đúng là không thể chấp nhận được.
"Bất kể Trưởng Công chúa là người thế nào, chỉ riêng việc nàng ngăn cản chuyện này đã khiến ta cảm thấy nàng làm rất đúng. Phải điên đến mức nào mới nghĩ ra cái cách lấy mạng trẻ con để hiến tế cho thần linh? Đúng là bệnh hoạn!"
Thẩm Quân Nghiêu nhàn nhạt liếc nàng một cái:
"Hoàng thượng đã ban lệnh cấm chuyện 'đóng cọc sinh' từ lâu. Nhưng luôn có những kẻ 'tự nguyện' dâng con mình lên làm vật hiến tế. Nếu cả hai bên đều tự nguyện, ai có thể đứng ra ngăn cản? Thế nên, dù đã bị cấm, tập tục này vẫn luôn ngấm ngầm tồn tại."
"Ở những vùng quê lạc hậu, những chuyện ngu muội thế này nhiều không kể xiết. Dưới mỗi cây cầu không biết đã vùi lấp bao nhiêu bộ hài cốt oan uổng."
Ngay cả một người lạnh lùng như Thẩm Quân Nghiêu cũng để lộ vẻ thương xót. Khương Ninh thầm hiểu, những đứa trẻ đó có lẽ đã hóa thành một núi xương trắng.
-
Phủ Trưởng Công chúa nằm trên con phố phồn hoa ngay bên ngoài tường cung. Xe ngựa vừa rẽ vào đầu đường đã bị một đội Thần Vũ Vệ chặn lại.
"Không được tự tiện xông vào! Trái lệnh – chém!"
Người cản trước xe là một nam nhân râu ria xồm xoàm, cánh tay thô ráp to ngang cả đùi Khương Ninh, cả người toát ra sát khí nghiêm nghị.
Thẩm Quân Nghiêu không nói lời nào, chỉ vén màn xe đứng thẳng trên càng, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống:
"Từ Hào, mắt ngươi càng ngày càng kém rồi."
Khương Ninh còn chưa kịp suy nghĩ xem gã này có phải sắp gặp xui xẻo hay không, thì giây tiếp theo đã thấy hắn cười lớn, lao thẳng tới, một tay túm lấy Thẩm Quân Nghiêu kéo xuống xe.
"Hóa ra là ngươi! Được rồi, là ta mắt chó không nhìn thấy Thái Sơn! Ai mà biết trong xe ngựa của đám Ngự Ninh Vệ các ngươi lại là đại nhân nhà ngươi chứ."
Nhìn cách hắn nói chuyện, rõ ràng là người quen cũ của Thẩm Quân Nghiêu. Khương Ninh vội thu lại biểu cảm kinh ngạc, lẳng lặng bước xuống xe, đi theo sau Khi Đô.
Từ Hào vừa thấy liền cười hô lớn: "Ồ, Khi Đô cũng có mặt à!"