Hắn nhếch mép cười lạnh.

"Ngươi có biết không, Giang Chí Cao bị ta đè lưỡi xuống, không thể hét lên. Lúc đau đớn quá, hắn chỉ có thể phát ra tiếng phì phò như một con heo bị chọc tiết. Cảnh tượng đó, vừa đáng thương, vừa buồn cười."

Nghe Chu Định kể lại, Khương Ninh gần như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng Giang Chí Cao bị tra tấn.

Giang Thắng nén sợ hãi, trong lòng bốc lên lửa giận, không dám chọc giận Thẩm Quân Nghiêu nên chỉ có thể lớn tiếng mắng chửi:

"Lương Thu Thủy chẳng qua chỉ là một con tiện nhân hèn mọn! Ta bỏ tiền ra mua nàng, muốn đối xử thế nào thì đối xử thế đó! Một góa phụ như nàng, không có đàn ông thì sống thế nào? Hầu hạ ta và Chí Cao thì có gì sai? Đó là phúc phận của nàng! Miệng nói không muốn, nhưng thực ra—"

Cạch!

Hắn chưa kịp nói hết câu, cảnh vật trước mặt bỗng trở nên mờ ảo.

Giang Thắng trừng mắt, há miệng chưa kịp khép lại thì cả người đã đổ sụp xuống đất.

Chu Định từ mép giường bật dậy, lao thẳng đến, tay siết chặt cổ hắn.

Rắc!

Một tiếng giòn tan vang lên.

Tất cả kết thúc trong một giây.

Thẩm Quân Nghiêu đứng ở giữa phòng, ánh mắt trầm lặng như mặt hồ sâu không thấy đáy.

Chu Định hít một hơi run rẩy, giọng nói nghẹn ngào:

"Mỗi lần mua thịt, Thu Thủy đều nhân cơ hội kể khổ với ta. Hôm đó, khi con thú này làm nhục nàng, nàng hoảng loạn chạy đến tìm ta, nói rằng muốn chết. Lúc ấy ta chỉ muốn giết cả nhà bọn chúng ngay lập tức, nhưng Thu Thủy lại sợ ta vướng vào mạng người, khuyên ta nhẫn nhịn."

Chu Định cười thảm.

"Ta đâu ngờ, nàng vừa quay đầu đi, liền thắt cổ tự vẫn. Nếu biết trước, ta thà giết cả nhà bọn chúng, rồi đưa nàng rời khỏi nơi này, đi thật xa mà làm lại từ đầu..."

Một người đàn ông cao lớn, thế nhưng lúc này lại khóc không thành tiếng.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Khương Ninh bỗng dâng lên một cảm giác vô lực.

Những tư tưởng thối nát như "cha mẹ đặt đâu con ngồi đó","trọng nam khinh nữ" giống như một đôi bàn tay vô hình, siết chặt lấy số phận của những kẻ thấp cổ bé họng.

Nàng thở dài, chậm rãi bước đến trước mặt Chu Định.

"Ngươi đổ rượu khắp phòng, chẳng qua chỉ để che đi mùi hôi của thi thể, tránh bị những người đến mua thịt phát hiện, đúng không?"

"Hà gia không xứng có được một nàng dâu tốt như Thu Thủy. Ta sẽ giúp nàng sửa sang lại dung nhan, thay bộ hỷ phục trói buộc này, sau đó đưa nàng xuống mồ lần nữa. Ngươi cứ yên tâm đi."

Chu Định ngẩn người nghe Khương Ninh nói, nước mắt rơi lã chã. Hắn đưa tay lau đi vệt lệ trên mặt, rồi đứng dậy cúi thật sâu trước nàng:

"Đa tạ ngươi. Những quan viên khác nghe nói có chuyện ma quái thì đều tránh xa, căn bản chẳng ai quan tâm sống chết của thôn dân. Vậy mà các ngươi lại dám ở đây mổ thi khám nghiệm, khai quật chân tướng. Các ngươi là quan tốt. Hậu sự của Thu Thủy, xin nhờ đại nhân lo liệu."

Phương đông bắt đầu hửng sáng, mặt trời chậm rãi nhô lên xua tan bóng tối.

Tiểu Dũng Thôn, trời đã sáng.

Ác sự nhà Nghê Thắng bị phơi bày thiên hạ, dù hắn đã chết vẫn phải chịu sự oán trách và khinh thường của dân làng.

Chu Định giết người, hắn tất nhiên sẽ phải chịu trảm hình.

Thôn trưởng làm theo lời dặn, khi trời còn chưa sáng đã sai người vào huyện báo tin. Huyện quan nhận được tin, lập tức dẫn theo nha dịch hối hả chạy đến thì thấy Khương Ninh đang gặm bánh bao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play