Trình Viễn: cô biết ta?
Cảnh Hạo: hai người biết nhau sao?
Mị Linh: “ sao huynh ấy lại ở đây ?, không tấn công huynh ấy là được”
Tư Tuyết nói : Mị Linh cô có ý định gì hả ?
Mị Linh: ý định gì sao,thứ ta muốn là linh khí của các ngươi “ Mị Linh không kiên dè mà đáp ”
Trường Phong: để ta xem cô có gan đó không
“ Nói xong cả hai bên không kiên dè mà tấn công đối phương khi nhóm của Cảnh Hạo đã yêu sức không thể tấn công thì Trình Viễn lại không bị ảnh hưởng nhiều”
Trình Viễn: tại sao cô không tấn công ta
Mị Linh: có lẽ huynh quên ta rồi “ nói xong đôi mắt rũ xuống,đôi mắt đó tràn đầy u buồn”
Trình Viễn: tôi đã gặp cô trước đây ?
Mị Linh: đúng là trước đây , nhưng…
“ Chưa nói hết câu thì bọn họ đã ra khỏi kết giới và Mị Linh cũng biến mất ”
“ Phía cạnh của Mị Linh, Mị Linh đứng trướng Thanh kiếm Thiên Dạ mà nói" : tại sao lúc đó mình lại nương tay chứ?, nhưng Diệp Linh trong người cô ta có đá Trường Mệnh Thạch?,
[ Đá Trường Mệnh Thạch là viên đá của Thiên Tịnh đã trao cho Trường Phong nhưng Trường Phong đã đưa lại cho Diệp Linh, viên đá có giúp cô khi có ai tấn công cô với sức mạnh tuyệt đối thì người đó sẽ bị đẩy ra xa, giúp cô nếu có gặp nguy hiểm thì cũng không chết]
“ Khi ra được kết giới thì Cảnh Hạo đã kêu mọi người về nhà hết và không được lên núi Huyết Vân Sơn lần nào nữa ”
“Trình Viễn sau khi về nhà ”
Trình Viễn: mình có cảm giác đã quen cô ta,và mình khi muốn tấn công lại không thể ra tay,tại sao vậy chứ?
___